Tôi ngờ vực nhìn về phía A Thạch: "Cô ta điên rồi sao?"
"Đã được bác sĩ chẩn đoán xác nhận, quả thật là bị điên hơn nữa còn rất nghiêm trọng."
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi Thường Cẩm Lệ mất đi bố, mất đi dòng họ giàu có hiển hách, mẹ cũng bị bắt ép đến mức phải lên chùa đi tu, người chồng cũng chính là chỗ dựa cả đời của cô ta thì đối với bản thân lại không có chút tình cảm nào, tất cả chỉ toàn là tính toán cùng dối trá, Thường Cẩm Lệ cũng không có con, tương lai mờ mịt, tất cả những gì còn sót lại chỉ có cuộc hôn nhân rỗng tuếch lúc nào cũng có dễ dàng thể tan vỡ, kết quả khi phải nhận lấy sự phản bội, không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể phấn chấn nhẫn nhịn được.
Tôi im lặng một lúc lâu: "Có ai chăm sóc cho cô ta không?"
Bảo Thạch nói: "Dù gì cô ấy cũng là bà Kiều, coi như nể mặt anh Thương, mọi chuyện cũng được lo liệu một cách chu toàn. Anh Bắc tự mình đến bệnh viện tâm thần để đút lót mấy y tá ở đấy, bọn họ nhận được tiền nên cũng không dám thờ ơ, chẳng qua ở một nơi như thế dù có cung cấp dịch vụ chăm sóc đặc biệt cũng không thể so với cuộc sống nhung lụa ở bên ngoài. Sợ rằng không lâu nữa cũng chẳng nhìn nổi."
Tôi lặng lẽ nhìn về phía xa xăm ngắm mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra, bao phủ những viên ngói xanh, gạch đỏ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157224/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.