Chương trước
Chương sau
Chờ Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch quét sạch sẽ lầu các, đã là rạng sáng. Hai người sớm mệt gần chết, cả người là mồ hôi nằm dài trên sàn nhà sạch sẽ. Đoạn Ngân Táp nguyên bản vô cùng buồn bực, nhưng khi y nhìn thấy Hứa Tịch bộ dạng bẩn như hoa miêu, nhịn không được “Vèo” cười lên tiếng.
“Cuối cùng cũng sạch sẽ, chờ chút em đi ôm bộ chăn bông cho anh, anh có thể ngủ!” Hứa Tịch không sinh khí, cũng cười vui vẻ, lau mồ hôi, ngồi xuống sàn nhà nói.
“Em đang ở đâu?” Đoạn Ngân Táp nâng lên tinh mâu nhìn Hứa Tịch, cuối cùng hỏi ra vấn đề trong lòng vẫn luôn muốn hỏi lại không hảo ý tứ hỏi.
“Em ngủ cùng phòng với Tiểu Thành, bọn em ở phía dưới.”
“Em ngủ cùng hắn?” Đoạn Ngân Táp cũng lập tức ngồi xuống, lửa giận ngút trời kêu to.
“Đúng! Bọn em đương nhiên ngủ cùng, từ nhỏ hai bọn em ăn uống đều cùng một chỗ, bọn em còn thường xuyên tắm rửa cùng nhau!” Hứa Tịch gật đầu, đương nhiên nói.
“Em… Em…Em không biết xấu hổ!” Đoạn Ngân Táp mau tức điên, xem ra cái gì Phương Thành kia quả nhiên cùng Hứa Tịch có gian tình.
“Nha! Tiểu bảo bối, anh ghen tị!” Hứa Tịch ý xấu trêu chọc, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
“Ghen cái đầu! Anh không thích em, tại sao anh phải ghen! Anh chỉ là nghĩ hai người cô gia nam quả nam ngủ cùng một chỗ, không biết mất thể diện!” Mạnh miệng luôn luôn là phong cách của Đoạn Ngân Táp, tuy rằng đã cùng Hứa Tịch lưỡng tình tương duyệt, nhưng y như cũ vô pháp hào phóng mà thừa nhận mình thích Hứa Tịch.
“Bảo bối, anh cảm thấy giấu đầu lòi đuôi cùng giấu đầu hở đuôi, cái gì thích hợp dùng trên người anh hơn?” Hứa Tịch tay chống cằm, một bộ dáng vô cùng buồn rầu.
“Em…” Đoạn Ngân Táp bị vạch trần, vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
“Tốt lắm! Bảo bối, anh có thể đừng lòng dạ hẹp hòi như thế được không? Em ban ngày không phải đã nói với anh, em và Tiểu Thành không phải cái loại quan hệ này, hắn là tiểu biểu cữu của em sao? Anh tại sao còn muốn nghi thần nghi quỷ, anh có mệt hay không a!” Hứa Tịch bắn nhẹ vào trán của y, không kiên nhẫn cười.
“Là lời nói dối của em thêu dệt quá nát rồi! Em cảm thấy anh sẽ tin Phương Thành kia là tiểu biểu cữu của em sao?” Đoạn Ngân Táp cười lạnh, Phương Thành kia thoạt nhìn rõ ràng tuổi cùng Hứa Tịch không sai biệt lắm, hơn nữa có khả năng so với Hứa Tịch còn nhỏ một ít.
“Em lừa anh làm gì! Tiểu Thành thật là tiểu biểu cữu của em, bọn em cùng tuổi, hắn là bác chồng của em hơn bốn mươi tuổi mới sinh!” Hứa Tịch giải thích.
“Thật sự?” Đoạn Ngân Táp vẫn là không sao tin được, tuy rằng y có nghe qua những sản phụ có tuổi, cũng nghe qua nhiều chuyện những người tuổi giống nhau, nhưng bối phận lại kém rất nhiều, nhưng Hứa Tịch và Phương Thành thật sự là rất thân mật, nhìn kiểu gì cũng không giống quan hệ thân thích.
“Giả! Không tin thì thôi!” Hứa Tịch đứng lên đi, Đoạn Ngân Táp nhanh chóng kéo hắn trở về.
“Đi đâu?”
“Đi giúp anh lấy chăn bông!” Hứa Tịch ở mặt ngoài biểu hiện siêu không kiên nhẫn, kỳ thật trong lòng vui chết, khó được tiểu bảo bối vì hắn ăn dấm chua, cái loại cảm giác này thật tốt!
Đoạn Ngân Táp muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại im lặng. Hứa Tịch cười cười, bỏ tay y ra rời khỏi phòng. Tuy nhiên Hứa Tịch rất nhanh đã trở lại, chính là trên tay cầm nhiều gối đầu và chăn bông.
“Cầm! Giặt sạch rồi mau ngủ, ngày mai sẽ dậy rất sớm! Ngủ ngon!” Hứa Tịch buông chăn và gối đầu, liền rời khỏi.
“Chờ một chút!” Đoạn Ngân Táp thấy hắn phải đi, nhanh chóng mở miệng gọi lại.
“Có chuyện gì?” Hứa Tịch đi đến trước mặt y, cúi đầu vươn tay sờ hai má y, ghé vào lỗ tai y tà cười: “Có phải lâu lắm không có cùng em XXX, anh đói bụng? Muốn em an ủi!”
“Em …” Đoạn Ngân Táp liếc mắt, vừa muốn mắng, lại bị Hứa Tịch đột nhiên nắm chắc vận mệnh(chắc các nàng cũng biết nó là cái gì rồi).”Em làm gì vậy? Mau thả ra!”
“Em xem tiểu bảo bối này có phải thừa dịp em không ở cạnh trộm đánh dã thực không(tức là lén vụng trộm bên ngoài ấy)!” Hứa Tịch kéo quần Đoạn Ngân Táp ra, hai tay linh hoạt chui qua quần lót trong của y, nắm chặt cự long vẫn đang ngủ say bắt đầu xoa nắn.
“Tránh ra! Biến thái!” Đoạn Ngân Táp rất nhanh liền thô suyễn, muốn đẩy ra yêu nghiệt thích đùa dai này.
“Bé ngoan, em xác định anh không thừa dịp em không ở đây, cùng nữ nhân khác xằng bậy! Hôn một cái, thưởng cho một chút!” Hứa Tịch rút ra hai tay, nâng mặt y lên hôn một chút.”Kỳ thật em cũng rất nhớ anh, nhớ…muốn cùng anh XXX! Nhưng là quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật, cho nên chỉ có thể tạm thời ủy khuất anh một chút!” Trong thanh âm tràn ngập tiếc hận, lại cường hôn môi mỏng khêu gợi của y một chút, Hứa Tịch mới xua tay nói lời từ biệt.
“Cái kia… Cái kia…” Mắt thấy Hứa Tịch gần đi tới cửa, Đoạn Ngân Táp do dự một chút, vẫn là đuổi theo.
“Tiểu tâm can, anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Đại nam nhân có chuyện thì nói, đừng có dông dài, cũng không phải tiểu hài tử.” Hứa Tịch quay đầu nhìn tiểu nam nhân tâm ái, bất đắc dĩ giơ lên khóe môi. Tiểu bảo bối đáng yêu của hắn lớn lên thật đáng yêu, nhưng là Tiểu Thành còn đang chờ hắn!
“Em… Em…” Đoạn Ngân Táp hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố lấy dũng khí kêu lên: “Không cho em và tên Phương Thành kia xằng bậy!”
“A ── anh muốn nói chính là cái này?” Hứa Tịch sửng sốt một chút, cười ha ha. Vật nhỏ này thật sự rất đáng yêu!
“Không cho cười!” Đoạn Ngân Táp xấu hổ đến cổ đều đỏ, thật muốn cho mình một bạt tai, tự trách mình tại sao nhịn không được nói ra lo lắng trong lòng, cái này không biết sẽ bị yêu nghiệt chết tiệt này cười nhạo bao lâu.
“Tiểu khả ái, anh yên tâm! Em chỉ cùng một mình anh xằng bậy! Ngoan! Đi ngủ sớm một chút!” Hứa Tịch ôm cổ Đoạn Ngân Táp, nhẹ nhàng cắn lên mũi y một cái, lại yêu mị duỗi lưỡi ở trên mặt liếm một chút, mới xoay người rời đi.
Đoạn Ngân Táp lưu luyến nhìn Hứa Tịch đóng cửa lại, đưa tay sờ dấu răng Hứa Tịch còn lưu lại trên mũi, khuôn mặt không khỏi lại ửng đỏ đứng lên. Yêu nghiệt đáng chết! Tuy nhiên bởi vì hắn, mình lại lần thứ hai về đất nước Mỹ này nơi chất đầy yêu hận của y, cũng không biết là phúc hay họa.
Đoạn Ngân Táp thở ra thật dài, chờ ngày 16 tham gia xong cuộc so tài văn học thanh niên, vô luận thế nào y đều sẽ bắt Hứa Tịch cùng y nhanh chóng về nước, trước đó liền bồi Hứa Tịch ở đây chơi một chút đi!
“Ha thu ──” Đoạn Ngân Táp bỗng nhiên lại hắt xì một cái lớn, mày kiếm không vui mà dương lên. Không phải đã quét sạch sẽ rồi sao? Y sao còn ngửi được một mùi nấm mốc! Kệ, quản làm gì!
Ngủ đi! Ngày mai không biết sẽ bị yêu nghiệt Hứa Tịch kia gây sức ép thành cái dạng gì, hắn nhất định sẽ lại có một đống lớn hành động trêu cợt mình. Đoạn Ngân Táp không phát hiện mỗi lần y nhớ tới Hứa Tịch, mày tuy rằng luôn nhăn, nhưng trong ánh mắt lại che kín ý cười.
Tắt đèn, Đoạn Ngân Táp hợp y nằm đến trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Ngày đầu tiên của y ở nông thôn rơi xuống màn che, tuy nhiên y hạnh phúc khoái hoạt, nhưng sinh hoạt nông thôn đầy đáng thương mới chân chính bắt đầu thôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.