Chương trước
Chương sau
“Vô nghĩa! Đương nhiên là đem anh thành người em yêu nhất!” Hứa Tịch biết y bị thương, nhưng như cũ dấu diếm thanh sắc, cười hì hì nói.
“Sai! Hứa Tịch, em không đem anh thành người yêu, anh đối với em mà nói chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi có thể cho em tùy ý đùa nghịch, khống chế!” Đoạn Ngân Táp thanh âm hơi hơi kích động, hôm nay có chút chuyện nhất định phải nói rõ ràng, y không nghĩ để tiếp tục như vậy.
“Em…” Hứa Tịch muốn mở miệng, lại bị Đoạn Ngân Táp ngắt lời.
“Em đừng nói, trước hãy nghe anh nói! Hứa Tịch, anh cảm thấy ái tình quan trọng nhất là tôn trọng lẫn nhau, nhưng em đã từng tôn trọng anh chưa? Em chỉ thích chơi đùa nhàm chán như vậy(câu này ta chém),thích xem bộ dáng anh bị em đùa giỡn xoay quanh, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?” Đoạn Ngân Táp lần này không chỉ có thực sinh khí, hơn nữa phần nhiều là trái tim băng giá. Hứa Tịch có biết hay không vì đến tìm hắn, y trước tiên phải xuất viện, trên người còn buộc băng vải. Hắn biết y đối với nước Mỹ có bao nhiêu sợ hãi, hắn thế nhưng còn trêu cợt y như vậy, y thật sự đau lòng!
“Thực xin lỗi! Em biết sai, em rất nhớ anh, mới có thể nghĩ ra loại chủ ý này lừa anh đến Mỹ! Anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho em đi!” Hứa Tịch đáng thương hề hề nhìn y, phượng mâu xinh đẹp mờ hơi nước, chọc người đau lòng biết bao.
Nhìn bộ dáng hắn điềm đạm đáng yêu, nguyên bản giận không kềm được Đoạn Ngân Táp không khỏi có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến đủ loại việc xấu của hắn, sắc mặt y lại trầm xuống.”Lừa quỷ đi! Em chính là nhàm chán không có chuyện gì, muốn đùa giỡn anh chơi! Hứa Tịch, anh cho em biết, giống như em nói trong điện thoại, chúng ta chia tay!”
“Đừng! Người ta không muốn chia tay với anh! Em thật sự biết sai, em không dám nữa! Như vậy được không, em tự trừng phạt mình ba ngày không ăn cơm, anh đừng nóng giận!” Hứa Tịch kéo tay y cầu xin, bộ dáng kia thật là đáng thương. Hứa Tịch không có nói cho Đoạn Ngân Táp, mình lừa y tới nguyên nhân thực sự là muốn giúp y hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, bởi vì hắn biết Đoạn Ngân Táp so bất luận kẻ nào đều mẫn cảm, xử lý hơi chút không tốt một cái đều sẽ khiến Đoạn Ngân Táp tổn thương, lại lùi về trong vỏ rùa của y.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, Hứa Tịch tiếp tục cầu xin: “Bảo bối anh tốt nhất, anh là nam nhân có trí tuệ, độ lượng nhất trên đời, anh tạm tha cho người ta lần này đi!”
Đoạn Ngân Táp cứng rắn quyết tâm vẫn không để ý tới hắn, Hứa Tịch nhíu mày chu môi đỏ mọng, ném tay y xuống, không kiên nhẫn hừ giọng: “Hừ!Chia thì chia! Thật cho mình là tốt nhất,không có anh em Hứa Tịch liền sống không nổi nữa! Em lập tức trở về cùng Tiểu Thành Thành đáng yêu của em tái tục tiền duyên (nối lại duyên trước),chúng ta đêm nay liền thẳng đến chủ đề, một đêm ba lần là tốt lắm!”
“Em dám!” Nghe người mình yêu cùng người khác trên giường, Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình.
“Anh vẫn là thực yêu em đi!” Hứa Tịch nở nụ cười xấu xa đáng yêu, vật nhỏ muốn cùng hắn đấu, lông còn chưa đủ dài đâu!
“yêu nghiệt chết tiệt, em đi chết đi!” Đáng thương Đoạn Ngân Táp này mới phát hiện mình lại bị Hứa Tịch cho vào tròng, tức giận đến thiếu chút nữa đương trường chết bất đắc kỳ tử.
“Đánh là thân, mắng là yêu! Anh càng mắng em càng chứng tỏ anh yêu em, ha hả!” Hứa Tịch vô lại cười, vẻ mặt đắc ý.
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa lại phun một ngụm máu tươi lên mặt Hứa Tịch, Hứa Tịch kéo tay y, cười nói: “Được rồi! Bảo bối, anh cũng đừng tức giận! Tức chết, không ai giúp anh nhặt xác đâu! Đi, anh hẳn là còn chưa ăn cơm! Em đưa anh đi ăn cơm!”
“Buông, em…” Đoạn Ngân Táp bỏ tay hắn ra, vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Hứa Tịch ngắt lời.
“Anh chẳng lẽ thật sự không cần em sao? Anh thật sự không tha thứ cho em, muốn em cùng người khác ở một chỗ sao?” Hứa Tịch nâng lên mặt bi thương nhìn y, biểu tình chuyển biến cực nhanh khiến người không khỏi líu lưỡi.
“Em…”
“Em yêu anh! Vô cùng vô cùng yêu anh! Cho nên mới cùng anh vui đùa loại này không ảnh hưởng toàn cục, bởi vì em cho rằng anh cũng yêu em, anh tuyệt đối sẽ không giận em!”
“Anh…”
“Yêu một người không phải hẳn là bao dung đối phương sao?”
Đoạn Ngân Táp đầu hàng, theo như lời Hứa Tịch, y yêu Hứa Tịch, cho nên y không có cách nào tức giận Hứa Tịch. Hơn nữa yêu một người nên bao dung với đối phương hết thảy, tuy rằng yêu nghiệt này thật sự rất đáng giận, nhưng y vẫn không có cách nào chia tay hắn, nhìn hắn cùng người khác ôm ấp.
“Tiểu bảo bối, người người ta yêu nhất trên đời này chính là anh, yêu anh còn hơn cả người thân của em!” Hứa Tịch biết nam nhân mềm lòng, lập tức đánh rắn thượng côn, ôm thắt lưng y làm nũng.
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, xem ra y đối với Hứa Tịch thật là một chút biện pháp cũng không có, đời này cũng chỉ có thể bị hắn ăn gắt gao, mặc hắn khống chế bài bố, không có biện pháp ai kêu mình tiện(kiểu như là hèn mọn, ti tiện ấy ạ, nàng nào hay đọc tiện thụ chắc biết) như thế, không thể bỏ được hắn đâu!
“Tiểu tâm can, anh cuối cùng cũng không tức giận, người ta thật là cao hứng a!” Hứa Tịch vui vẻ hôn vài cái lên khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Ngân Táp.
“Tránh ra, không được hôn! Biến mặt anh đều là nước miếng, ghê tởm chết!” Đoạn Ngân Táp có chút không hảo ý tứ kêu lên.
“Không muốn, em chính là muốn hôn anh! Hôn chết anh tiểu gia khỏa đáng yêu! Bảo bối, em hảo yêu anh a!” Hứa Tịch lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.