Rose nhìn xác chết dưới chân mình, đôi bàn tay run rẩy bám đầy máu, thật khó tin là nó đã làm điều đó, nó vừa lấy đi mạng sống của một người. Cảm thấy sợ hãi như muốn hét lên, sao lại ra nông nổi này? Nó vốn dĩ chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, trong lúc tức giận nó đã không kiềm nổi dã tâm thực sự của bản thân. Bàn tay Rose đã dính vào tội lỗi, bóng đen đang xâm chiếm linh hồn nó, vực dậy trong nó những suy nghĩ trái ngược.. mới chưa đầy vài giây đây thôi nó còn cảm thấy tội lỗi và lòng ngập tràn sự sợ hãi, nhưng chỉ trong chớp nhoáng cho đến khi nhìn lại gương mặt của kẻ trước mặt thì ánh mắt nó đanh lại.. việc gì nó phải sợ hãi? Việc gì nó phải bức rức với một kẻ đáng chết như thế? Hắn dám động vào anh Niels, thật không thể tha thứ. Phải! Hắn đã phạm vào tội chết, hắn đáng chết.. đáng chết.. nghĩ như thế đôi môi cô bé nhếch lên trở thành một nụ cười ma mị, ánh mắt nó lúc này cũng thay đổi, vẻ ngây thơ trong sáng sớm đã không còn trong đôi mắt của cô bé mười tuổi ấy. Nó đã từng mất tất cả, lúc ấy Niels là người thân duy nhất, là người nó kính trọng nhất, và bất kì kẻ nào gây rắc rối cho Niels thì nó sẽ không bao giờ tha thứ được..
Rose choàng tỉnh, đôi mắt hiện hữu một chút gì đó là sự sợ hãi, rồi nhanh chóng quay trở lại với sắc thái vốn dĩ của nó. Cô nhìn quanh, nhận ra thực tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-do-cua-hoa-binh/3422611/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.