Khi xe vừa dừng, Ôn Tử Hề đã tỉnh lại.
Cô giả vờ trượt từ trên đùi Cố Thời Sâm trượt xuống, hơi thở của người bên cạnh vẫn còn nặng nề, khiến cô tò mò quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt bình tĩnh, dáng ngồi đoan chính.
Cặp kính gọng vàng khẽ phát sáng khi bị ánh đèn chiếu lên, trong đầu Ôn Tử Hề bỗng nhiên nảy ra bốn chữ “ra vẻ đạo mạo”.
Hừ, tiểu hòa thượng dính nữ sắc chính là không thuần khiết.
Sau khi hai người xuống xe, Hàn Lương lập tức rời đi.
Gió đêm hơi lạnh, buổi tối ở Đình Thịnh Loan vắng vẻ không người, nhưng cảnh sắc vẫn khá đẹp, Ôn Tử Hề lơ đãng nhìn ngắm khắp nơi.
Bảo an ở cổng biệt thự đã sớm nhìn thấy Cố Thời Sâm và một cô gái đang đi đến.
Bên ngoài, Cố Thời Sâm luôn luôn khắt khe và cứng nhắc, làm việc ở Đình Thịnh Loan mấy năm, đã sớm nhìn quen dáng vẻ chỉn chu, tây trang giày da tỉ mỉ cẩn thận của anh.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy anh chỉ mặc áo sơ mi, bên cạnh thế mà lại có một cô gái đang đứng chung.
Nếu không phải áo vest trên người thiếu nữ cùng màu với cà vạt của Cố Thời Sâm thì chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cố Thời Sâm báo cho bọn họ, đây là nữ chủ nhân của biệt thự.
Mãi đến khi hai người đã đi xa, bọn họ cũng chưa lấy lại tinh thần.
...
Cửa cách biệt thự cũng không xa, Cố Thời Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep/3598469/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.