Chuyển ngữ: Cá mắm rừng
Hiện trường im lặng mất vài giây, Lục Phồn chết lặng với tư duy của trực nam thần, Trần Tiêu lập tức bước lên hòa giải, “Này cô gái, đôi giày này bị hư rồi, không thể đi thế này mà về được, tôi gọi tài xế đưa cô về nhé, có được không?”
Lục Phồn vội vàng từ chối, “Không cần, tôi tự bắt xe được rồi.”
“Không sao, bọn tôi còn đợi ở đây lâu lắm, tài xế cũng nhàn rỗi, hơn nữa ở đây rất khó đón xe.” Trần Tiêu không đợi Lục Phồn nói thêm thì rút điện thoại gọi cho tài xế luôn.
Lục Phồn không từ chối nữa, cô đau lòng nhìn đôi giày mùa xuân kiểu mới chưa dùng được bao nhiêu lần, chỉ một chiếc bị hư cô còn có thể mang đi sửa được, giờ hư cả đôi, ngay cả sửa cô cũng không muốn sửa, thà mua một đôi mới luôn cho lành.
Cô không nên tin tưởng trực nam. Ôi trời ơi, đúng là lòng dạ độc ác mà.
Giản Ngộ Châu khó hiểu nhìn thái độ của hai người, đứng một bên đút tay vào túi quần, yên lặng suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không, không sai gì mà.
Tài xế nhanh chóng đậu xe trước cửa, Lục Phồn mang giày vào, giày cao gót biến thành giày bệt, may mà đế giày không quá cứng, đi lại cũng không đến nỗi mất tự nhiên. Cô tiện tay ném hai chiếc gót giày vào thùng rác, phất tay với Trần Tiêu xem như tạm biệt, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Giản Ngộ Châu: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-thay-com/2392412/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.