Nếu không phải có Lục Phồn ở đây, Giản Ngộ Châu thực lòng rất muốn phát điên mà hét lên với Tiểu Trương: Cút!!! Nhưng mà cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng đè nén cơn tức này xuống, xanh mặt, cầm chai nước rửa chén đi ra ngoài, nhét thẳng vào ngực Tiểu Trương: “Cầm!”
Tiểu Trương cũng đoán được có lẽ mình đã phá hỏng chuyện tốt của Giản Ngộ Châu rồi, cậu cười hì hì, nhân lúc Giản Ngộ Châu chưa kịp phát tác thì vội vàng chạy trốn, để lại ai kia đứng một mình phiền muộn.
Đến khi Tiểu Trương rửa sạch nồi và nguyên liệu nấu ăn dọn ra bàn, Lục Phồn cũng làm xong mấy món kia, cùng lúc bưng lên. Hơi nóng từ nước lẩu ngùn ngụt tỏa ra, Lục Phồn phẩy phẩy làn hơn trắng ngửi thử, sau đó cô vào nhà bếp lấy thêm hành, gừng và nấm đông cô, cho vào hết.
Tiểu Trương cũng thả thêm mấy thứ vừa nãy chuẩn bị vào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, như kiểu nước dãi cũng sắp chảy cả ra. Giản Ngộ Châu làm như rất ghét bỏ người kia, anh đứng lên ngồi sang ghế bên cạnh Lục Phồn.
“Muốn uống gì?” Giản Ngộ Châu hỏi, “Có cái gì?”
“Có gì uống đó sao?” Giản Ngộ Châu gật đầu, nước gì nuốt xuống họng rồi mà chẳng giống nhau.
Lục Phồn lấy trong ngăn kéo một chai rượu thuốc rắn Laoshan, “Trong nhà chỉ có loại này tôi, bình thường tôi toàn uống nước”.
Khuôn mặt Giản Ngộ Châu cứng đờ cả ra, “…Nếu không thì em uống đi”.
“Tôi không thích mùi vị này, không phải anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-thay-com/2392385/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.