Editor: Dế Mèn
Đối mặt này câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Thần không biết nên trả lời thế nào.
Người của Tân Thế Huân đều đã bị khống chế. Mục Kính Sâm nhìn Tân Thế Huân nằm trên mặt đất, “Anh cả, chị dâu, hai người đi trước đi, chuyện còn lại giao em xử lý.”
Cơn giận của Mục Thành Quân còn sót lại chưa tiêu tan, “Cậu cũng nghe rồi, nếu không giải quyết lão cho xong, lần sau lão sẽ còn tìm chúng ta gây phiền toái.”
“Em rõ.”
Mục Thành Quân nắm lấy bàn tay Tô Thần. Mục Kính Sâm ngày thường thích nói đùa với hắn, nhưng hiện tại Mục Thành Quân chật vật như vậy, Mục Kính Sâm cũng không nhiều lời câu nào. Trong lòng anh chẳng qua đã hiểu rõ, chuyện này tuy đã qua nhiều năm, nhưng lại khắc vào lòng Mục Thành Quân vết thương vĩnh viễn không cách nào xóa đi.
Tô Thần theo hắn đi về phía trước, ngang qua mộ cô con gái nhà họ Tân, Mục Thành Quân hơi ngừng chân. Hắn lạnh lùng nhìn, cuối cùng không thốt một tiếng mà kéo Tô Thần đi.
Ngoài nghĩa trang có xe đang đợi bọn họ, Mục Thành Quân và Tô Thần ngồi vào xe. Tài xế nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, dĩ nhiên khiếp sợ, “Mục tiên sinh, mợ cả, hai người không sao chứ ạ?”
“Mắt anh thật sự không nhìn ra tôi có chuyện hay không à?”
Nghe giọng Mục Thành Quân rất hăng, Tô Thần vội tiếp lời: “Tôi muốn đi gặp ba mẹ tôi, tôi không yên tâm.”
“Gọi điện thoại cho Lão Nhị, hỏi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121731/quyen-4-chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.