Tô Thần vội muốn nói, cuộc sống thái bình của cô còn chưa được mấy ngày, sao hắn đã muốn dọn về rồi?
Bà Mục nhìn bộ dạng của Tô Thần, biết cô muốn cự tuyệt, bà Mục nhân cơ hội nói trước: “Con sao thế hả, mất ngủ tới thành vậy sao?”
“Mẹ, con lừa mẹ làm gì, Khoai Tây Nhỏ là con trai con, chẳng lẽ con không nhớ nó sao?”
Bà Mục hai tay bắt chéo vào nhau ở một chỗ, “Nhớ cứ nhớ đi, ai bảo con làm chuyện khốn nạn, đây là sự trừng phạt đối với con.”
“Chẳng lẽ mẹ muốn con ngủ mãi trong phòng sao?”
“Cái phòng trống đó, trước kia cũng là phòng ngủ chính của con, chứ là phòng nào?”
Tô Thần ở đối diện nghe hai người nói chuyện, lúc này, bà Mục vẫn đang giúp cô, như vậy không cần cô đứng ra từ chối.
Mục Thành Quân cau mày, “Một người ngủ phòng nào, chính là phòng đó.”
“Mẹ không yên tâm để Thần Thần ở chung một phòng với con, lỡ con lại muốn nổi điên làm sao đây?”
“Con cũng không phải thằng điên…”
Ngón tay bà Mục khõ nhẹ lên mu bàn tay, “Đôi khi, con cách thằng điên cũng không xa.”
“Mẹ, con là con trai ruột của mẹ đấy.”
“Qua một thời gian nữa đi, quan sát xem đã.”
“Vậy được thôi, đêm nay đem Khoai Tây Nhỏ tới phòng con ngủ.” Khẩu khí của Mục Thành Quân cũng không phải đang thương lượng với ai. “Con cho thằng bé ngủ ở giường lớn, buổi tối uống sữa có thể cho bảo mẫu pha rồi mang vào.”
“Như thế nhất định không được.” Tô Thần nghe vậy, theo bản năng liền lên tiếng cự tuyệt. “Khoai Tây Nhỏ như vậy, mà con phải nuôi bằng sữa mẹ.”
“Thằng bé cũng là con tôi.” Mục Thành Quân cố chấp lên tiếng.
Bà Mục tỏ ra bộ dạng đau đầu, “Các con như vậy làm mẹ thật khó xử…”
“Mẹ, mẹ suy bụng ta ra bụng người, lúc mẹ có con, có phải đặc biệt mong thời khắc được ôm con trong tay?”
“Đó là đương nhiên.”
“Con giờ tâm tình cũng giống vậy…”
Bà Mục gương mặt đầy vẻ khó xử, “Con nói như vầy, lại như thật sự có vài phần đạo lý. Mẹ để con tạm thời ngủ một mình, cũng là muốn cho con điềm tĩnh lại, bây giờ, con bình tĩnh hẳn rồi chứ?”
“Đương nhiên bình tĩnh, giờ cũng đã qua mấy ngày rồi.”
“Mẹ thấy con mấy ngày nay biểu hiện cũng coi như là không tồi…” Ánh mắt bà Mục sau đó quay qua Tô Thần, “Thần Thần, Thành Quân như vậy con cũng thấy cả trong mắt rồi, cứ giành quyền trông con với nó như vậy, cũng không tốt, đúng không?”
Sao mà Tô Thần cảm thấy bọn họ như đang kẻ xướng người hoạ vậy?
“Mẹ, ban ngày anh ấy về sớm, Khoai Tây Nhỏ…”
“Buổi tối con một người chăm cũng vất vả, để Thành Quân giúp con đi. Con yên tâm, nếu nó còn dám động tay, mẹ liền đánh gãy tay nó.”
Bà Mục đều đã mở miệng như vậy, Tô Thần dĩ nhiên không tiện thêm gì nữa. Hàng lông mày Mục Thành Quân hơi nhướng lên, “Bây giờ con lên lầu thu dọn liền.”
Hắn đứng dậy rồi nhanh chóng đi lên lầu. Khóe miệng bà Mục hơi giãn ra, “Thần Thần, con cũng về phòng nghỉ sớm một chút đi.”
“Được ạ.”
Lúc Tô Thần quay về phòng, tưởng Mục Thành Quân sẽ không có ở đây, hắn phải thu dọn, vậy thế nào cũng phải cần chút thời gian đúng không? Không ngờ sau khi Tô Thần đi vào phòng ngủ, lại thấy Mục Thành Quân đang nghênh ngang nằm trên giường. Hai chân hắn bắt chéo, hai tay gối sau đầu, mắt liếc nhìn Tô Thần đi vào.
Cô đứng ở mép giường nhìn hắn. Mục Thành Quân đánh đòn phủ đầu, “Người không cho tôi ngủ ở đây là mẹ, hiện tại cũng là mẹ đồng ý cho tôi dọn về, cô hẳn không có lời nào chứ?”
“Đây là nhà của anh, phòng của anh, đương nhiên anh muốn ở thế nào thế nào thì cứ ở.”
Khóe miệng Mục Thành Quân động đậy, “Đúng rồi, thu xếp việc kiểm tra cho cô ngày mai rồi, mang Khoai Tây Nhỏ đi cùng.”
“Kiểm tra hậu sản phải không?”
“Phải.”
Tô Thần cầm áo ngủ muốn đi tắm, cứ mặc bộ sườn xám này làm người rất khó chịu. Cô đi thẳng vào toilet.
Lúc đi ra, bảo mẫu đã ôm Khoai Tây Nhỏ lại đây, đứa nhỏ giờ đang ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Cô đi đến trước giường, Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi cũng đi tắm.”
Tô Thần thấy hắn đứng dậy. Đợi bóng dáng người đàn ông biến mất ở cửa phòng tắm, cô vội lên giường, kéo chăn mỏng bao lấy mình. Đèn cô cũng tắt, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lúc người đàn ông đi ra, bên hông quấn khăn tắm, trời nóng như vậy, không mặc quần áo mới thoải mái nhất. Hắn lau tóc đi về phía trước, đèn đã bị tắt, truớc khi lên giường, Mục Thành Quân kéo khăn tắm xuống.
Tô Thần cảm giác được phía bên cạnh lõm xuống. Cô bọc cái chăn mỏng nên không thấy lạnh; có điều, bỗng nhiên có một cánh tay lạnh băng duỗi tới, ôm lấy cô một cái, gần như là khoanh cổ cô lại. Tô Thần giãy giãy, cánh tay Mục Thành Quân rất lạnh, còn mang theo ướt át chưa được lau khô. Tô Thần thật muốn ném hắn vào lò quay mà nướng một chút.
Cánh tayMục Thành Quân hạ xuống, dứt khoát ôm lấy trước người cô. Tô Thần mở mí mắt ra.
Cô cuộn tròn bả vai, nhưng vẫn ổn, Mục Thành Quân cũng không có bước tiếp theo. Sau một lúc lâu, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng: “Ngày mai buổi chiều tôi mới có thời gian, cô với Khoai Tây Nhỏ ở nhà chờ tôi, đến lúc đó tôi về đón hai người.”
Tô Thần vốn đang giả bộ ngủ, nhưng nghe những lời này của người đàn ông, cô nhịn không được mở miệng nói: “Nếu anh bận, không cần đưa chúng tôi đi đâu, bảo tài xế đưa thẳng chúng tôi tói bệnh viện là được.”
“Không được, tôi không yên tâm.” Giọng Mục Thành Quân đánh bên tai cô, nhàn nhạt, lại rất có lực.
Tô Thần cựa quậy trong lòng hắn, “Sáng mai tôi mang Khoai Tây Nhỏ về chỗ mẹ tôi, chờ ăn cơm trưa xong, anh lại đón tôi?”
“Nhớ nhà?”
“Tôi ở nhà họ Mục, mẹ tôi tới thăm tôi không tiện như vậy, bà lại nhớ Khoai Tây Nhỏ…”
Mục Thành Quân ừ, “Được, chiều mai tôi đi đón cô.”
Tô Thần gật đầu, “Tôi mệt.”
“Cô ngủ đi.”
Cô nhắm mắt lại. Mục Thành Quân cảm giác được cô ngủ cũng không được yên, hắn cười khẽ, “Cô ngủ đi, tôi không chạm vào cô, yên tâm.”
Tô Thần đáp nhẹ, lại bỏ thêm câu: “Phải, anh cũng đừng quên thân thể tôi còn chưa khôi phục hẳn.”
Bàn tay người đàn ông vuốt ve cánh tay cô, mấy ngày nay sống một ngày bằng một năm, ngày nào cũng đều tính toán tỉ mỉ như thế nào còn chưa đi. Không phải là Mục Thành Quân không có dục vọng, ham muốn của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ là lúc ôm Tô Thần, việc hắn nén nhịn lại là ngoài dự đoán.
Hôm sau.
Tô Thần đã chuẩn bị đồ từ sớm, bế Khoai Tây Nhỏ xuống lầu. Mục Thành Quân cầm túi cho cô, hai người đi vào bếp. Bà Mục nhìn túi xách trong tay Mục Thành Quân, “Định đi làm kiểm tra sao? Sớm vậy?”
“Không phải ạ, Tô Thần về nhà trước một chuyến, ăn cơm trưa xong con đi đón cô ấy.”
Bà Mục đứng dậy đi về phía hai người, “Thần Thần về nhà đúng không?”
“Vâng.” Tô Thần đáp vâng. Dưới lầu cũng để giường của Khoai Tây Nhỏ, cô đặt con vào giường, “Vừa nãy gọi điện thoại cho mẹ con, hôm nay bà ở nhà ạ.”
“Như vầy đi, bảo bảo mẫu đi theo.”
Tô Thần đứng thẳng dậy nhìn bà Mục, “Không cần đâu ạ, một mình con có thể, vả lại củng còn mẹ con mà.”
“Thần Thần, cơ thể con vẫn chưa khôi phục hẳn mà, không thể mệt nhọc quá. Bảo mẫu đi theo còn có thể giúp con bế con.”
Tô Thần từ chối không được, đành phải đồng ý, “Được ạ, cám ơn mẹ.”
Ăn cơm sáng xong, Tô Thần và bảo mẫu ra ngoài. Mục Thành Quân muốn đưa bọn họ đi, bà Mục cản hắn, “Thành Quân, mẹ có mấy câu muốn nói với con.”
“Sao vậy ạ?”
Mục Thành Quân nhìn bảo mẫu bế con tới bên xe, tài xế đang mở cửa xe thế bọn họ.
“Thành Quân, con… Thần Thần về như vậy, con yên tâm sao?”
“Có gì không yên tâm ạ?” Mục Thành Quân khó hiểu cất tiếng hỏi lại. “Chẳng lẽ cô ấy còn có thể chạy hay sao?”
Bà Mục mím chặt cánh môi, không nói một tiếng. Mục Thành Quân nhìn bà một cái, “Mẹ, mẹ lo lắng chuyện như vậy thật?”
“Mẹ sợ chuyện con động tay nó còn ghi tạc trong lòng. Khoai Tây Nhỏ với con có ý nghĩa gì, con cũng rõ hơn ai hết. Mẹ đương nhiên hy vọng các con sống tốt, Thần Thần đi như vậy, lòng mẹ có chút không chắc đó!”
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía xa, Tô Thần đã ngồi vào xe, nhìn ra được tới vẻ cấp bách muốn về nhà của cô.
“Sẽ không đâu, cô ấy còn có thể đi đâu? Dù muốn chuyển nhà, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, vả lại cô ấy sẽ không dám làm chuyện trứng chọi đá đâu.”
Bà Mục nghe vậy, gật đầu, “Hy vọng là thế.”
Khóe miệng Mục Thành Quân hơi cong lên, đặt bàn tay lên vai bà Mục, “Con tin cô ấy muốn ở lại, ít nhất là gia đoạn này, cô ấy không vì người khác thì cũng sẽ vì Khoai Tây Nhỏ mà!”
Tô Thần nếu thật sự định mang con đi, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết. Cô muốn gạt Mục Thành Quân, đó tương đương chuyện giấu trời qua biển. Dù cô mai danh ẩn tích, cuối cùng, Mục Thành Quân vẫn sẽ có cách đào cô ra.
Huống hồ, bên Tô Thần còn người nào có thể giúp cô đây?
Tên Lý Hằng kia sao? Tư liệu trong tay Tô Thần còn giữ người không nổi, có ích lợi gì?
Mục Thành Quân cất bước đi tới trước. Tô Thần ngồi trong xe, nói với tài xế: “Lái xe đi.”
“Đợi đã, hình như Mục tiên sinh cũng đang lại đây.”
Mục Thành Quân đi tới bên xe, mở cửa xe ngồi vào, “Đưa mọi người qua trước, sau đó tôi tới công ty.”
“Cũng không phải tiện đường, anh hà tất phiền toái như vậy?”
Mục Thành Quân cười khẽ, mắt liếc nhìn Tô Thần, “Tôi sợ cô chạy đó!”
Bảo mẫu bế đứa nhỏ cũng ngồi ở phía sau. Tô Thần dịch qua bên cạnh, nhưng vẫn là hơi chật, “Anh tùy tiện nói mấy câu liền như giăng thiên la địa võng, ai dám chạy?”
“Hôm nay tôi tới công ty sớm một chút, tranh thủ giải quyết công chuyện xong, giữa trưa tôi qua ăn cơm.”
Tô Thần nghe, đáp ừ. Xe phóng nhanh về phía trước, không bao lâu liền tới nhà họ Tô.
Mang theo Khoai Tây Nhỏ về nhà, bà Tô dĩ nhiên hào hứng không thôi. Công ty Mục Thành Quân còn có việc nên không lưu lại, rất nhanh liền đi.
Bà Tô bế Khoai Tây Nhỏ đi tới đi lui trong nhà, “Ai u, con xem cái mặt này này, ăn được càng mũm mĩm, đáng yêu hơn.”
“Đúng vậy ạ, gần đây càng lúc càng ăn được.”
Ông Tô ha hả từ ngoài đi vào, trong tay cầm theo túi túi đồ lớn. Tô Thần đi tới định giúp, “Ba, sao mua nhiều vậy chứ?”
“Biết con tới đây, còn có mẹ Thành Quân cũng tới, vẫn không thể để cho khó coi đúng không?”
“Người một nhà còn khó coi gì chứ?” Tô Thần buột miệng thốt ra. Nhưng nghĩ lại trong lời ông Tô còn nói tới Mục Thành Quân, cô muốn giải thích người một nhà trong mấy lời này của cô không bao hàm Mục Thành Quân, nhưng hiển nhiên ba mẹ không rảnh nghe cô giải thích, ai cũng bận đi.
Hoặc là, bọn họ cho rằng một câu hết sức bình thường ấy, lại là sự thật.
Tô Thần ngồi trong phòng khách. Một lát sau, chuông cửa vang lên, ông Tô đi qua mở cửa.
Tô Thần nghe thấy giọng nói truyền tới lỗ tai mình.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Hằng đi đến, Tô Thần hơi giật mình.
“Thần Thần.”
Tô Thần đứng dậy, bà Tô ở cạnh nói: “Buổi sáng Lý Hằng vừa lúc gọi điện thoại lại đây, hỏi thử tình hình con dạo này, mẹ liền nói hôm nay con sẽ về đây.”
Trong nhà còn có bảo mẫu, chị ta đang phụ dọn dẹp, vẻ như cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Tô Thần nhìn Lý Hằng, người đàn ông đeo dép đi vào trong, “Đây là Khoai Tây Nhỏ phải không? Ôi, đáng yêu quá!”
Lý Hằng nhìn đứa nhỏ trong tay bà Tô, “Trắng trẻo mập mạp, bác xem, nó còn đang nhìn cháu chăm chú này!”
“Đúng vậy.”
Lý Hằng từ trong túi móc ra một bao lì xì, nhét vào trên ngực Khoai Tây Nhỏ, “Đây là quà gặp mặt của chú, cầm lấy nha!”
“Lý Hằng, thế này không được đâu! Ngày thường nhà cháu toàn mang đồ tới cho…”
“Đây là cho Khoai Tây Nhỏ, quà gặp mặt cũng không thể lấy lại ạ.”
Bà Tô cười, “Vậy được, chúng ta cám ơn chú nhé!”
Tô Thần nghe trên ban công truyền đến một tràng tít tít, cô nhấc chân đi qua. Bà Tô vội gọi cô: “Thần Thần, con làm gì thế?”
“Quần áo giặt xong rồi, con phơi nó lên.”
“Không cần đâu, lát mẹ sẽ phơi.”
Tô Thần đi thẳng ra ban công, mở máy giặt ra, lấy hết quần áo bên trong ra. Lý Hằng cũng đi qua, anh duỗi tay kéo cửa sổ sát đất lên chút.
“Thần Thần, chuyện em từ bỏ việc thưa kiện, có phải còn có ẩn tình khác phải không?”
Tô Thần giơ áo trong tay lên, “Không có đâu, sao lại hỏi vậy?”
“Thầy anh trước kia là người lão luyện, quy mô văn phòng luật sư của ông ấy quá nhỏ, thế nên mảng nghiệp vụ này sẽ bị gặp trở ngại. Ông ấy chỉ là ngoài miệng, nhưng khổ nỗi không có tài chính, anh không ngờ bây giờ ông ấy thật sự được toại nguyện…”
“Đó không phải chuyện tốt sao?” Tô Thần nhàn nhạt nói. “Ông ta ổn, anh mới càng ổn được.”
“Nhưng lòng anh rất nghi ngờ, tiền của ông ta rốt cuộc làm sao mà có?”
“Người mà thầy anh giao vụ kiện, tiền thuê hẳn không ít đúng không?”
Lý Hằng nhìn Tô Thần cầm quần áo phơi lên, anh tiến lại trước một bước, “Thần Thần, em thành thật với anh, em thật sự là tự nguyện không thưa kiện sao?”
“Đương nhiên, bằng không còn ai có thể ép em?”
Đuôi mắt Lý Hằng nhìn về phía đứa nhỏ trong phòng khách, “Em thay đổi như vậy, trước sau vẫn làm anh cảm thấy không đúng chỗ nào. Em rõ ràng hận Mục Thành Quân đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao không đấu một trận với hắn? Vì cái gì cam tâm tình nguyện dọn tới nhà họ Mục chứ?”
“Bởi vì đấu không lại.” Tô Thần sắc mặt như thường. Cô tựa vào bên cửa sổ, lộn quần bà Tô lại, sau đó mắc lên sào, “Em không muốn lại uổng phí sức lực.”
“Thần Thần, vậy em không nghĩ tới việc mang theo Khoai Tây Nhỏ bỏ đi sao?”
“Bỏ đi?” Tô Thần cúi đầu, cầm lấy một cái áo khác lên, “Đi đâu?”
“Anh có thể giúp em mà! Em mang theo Khoai Tây Nhỏ rời khỏi Mục Thành Quân, anh thu xếp cho em…”
Tô Thần treo mắc áo lên sào. Bỏ đi? Đây là một từ hấp dẫn người ta cỡ nào mà! Hiện tại cuộc sống cô hướng tới nhất, chính là mang theo Khoai Tây Nhỏ sống cạnh mình, có thể không cần lo lắng đòn roi của Mục Thành Quân, càng không cần sợ hắn xâm phạm. Tầm mắt Tô Thần bình tĩnh dừng lại trên mặt Lý Hằng, “Vậy anh đã nghĩ tới để em đi đâu chưa?”
“Tạm thời rời khỏi Đông Thành. Bạn bè anh quen không ít, rất nhiều người đều là luật sư. Anh có thể thu xếp em tới thành phố khác, cũng có thể bảo bọn họ giúp em. Khi nào thật sự không tránh được nữa, em có thể kiện Mục Thành Quân tiếp.”
Tô Thần nhìn vào trong phòng khách, bà Tô bế Khoai Tây Nhỏ không chịu bỏ xuống. Vai bà rõ ràng không thể chịu được sức nặng này, bà dứt khoát ngồi xuống sô pha, nhưng vẫn để Khoai Tây Nhỏ nằm trong lòng mình.
Tô Thần lắc đầu, “Lý Hằng, cám ơn ý tốt của anh, nhưng em không muốn đi.”
“Vì sao hả?” Lý Hằng nghe vậy, có chút kích động. “Thần Thần, rốt cuộc em nghĩ thế nào?”
“Rời xa quê hương không phải dễ chịu gì. Em cũng không muốn ba mẹ không được gặp con mình, không được thấy cháu ngoại mình, cả ngày lo lắng đề phòng.”
Lý Hằng không ngờ thái độ của Tô Thần sẽ là dạng này, anh cứ tưởng cô sẽ không chút do dự mà đồng ý. “Chẳng lẽ em không nghĩ tới ở cạnh Mục Thành Quân có bao nhiêu nguy hiểm sao? Đó là tên biến thái, Thần Thần, anh thật sợ em sẽ xảy ra gì ngoài ý muốn.”
Tô Thần treo hai bộ quần áo cuối cùng lên, cũng kéo giá phơi lên, “Thật ra… Mục Thành Quân cũng không xấu xa như vậy.”
“Em nói cái gì?”
Tô Thần hơi nắm bàn tay lại, “Phải, hắn không phải người tốt, nhưng em ở lại cũng không đến mức sẽ có nguy hiểm gì, em không sợ hắn.”
Lý Hằng giật mình, ánh mắt lặng yên dừng lại trên mặt Tô Thần. Anh không hiểu được Tô Thần từ đâu ra tự tin để có thể nói những lời này?
“Em… Em là sợ anh không giúp được em sao?”
Tô Thần khẽ lắc đầu, “Không, là em không muốn đi.”
—
Họp xong, Mục Thành Quân đi ra khỏi phòng họp, đi tới cửa văn phòng, thư ký cầm một xấp hợp đồng đuổi theo, “Thưa anh Mục, có tập giấy tờ cần anh ký tên ạ.”
“Đưa vào đây đi.”
“Dạ.”
Mục Thành Quân đẩy cửa văn phòng đi vào trong. Người đàn ông ngồi xuống ghế làm việc. Thư ký nhìn hắn, người đàn ông tâm tình có vẻ vui vẻ, nhướn mi.
“Anh Mục, có chuyện tốt gì sao ạ?”
“Sao hỏi vậy?”
“Tôi thấy anh cứ cười, rất ít khi thấy anh như vậy.”
Mục Thành Quân cầm lấy bút trên bàn, “Tôi đang cười chỗ nào?”
Sao hắn không cảm giác thấy?
Di động trong túi truyền đến âm thanh báo tin nhắn, Mục Thành Quân móc ra xem. Tin nhắn không có nội dung cụ thể, mà là mấy tấm ảnh chụp rõ ràng.
Mục Thành Quân nhìn người đàn ông trong ảnh, có chút quen mắt. Hắn hình như chính là tên Lý Hằng đã ở sau lưng chuẩn bị cho Tô Thần thưa kiện đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]