Sau một lúc lâu, người đàn ông kéo qua một bình tưới cây lại, tưới nước cho hết hoa cỏ bên tường rào. Ông ta rửa sạch hai tay, sau đó xoay người đi vào nhà.
Trong phòng khách, một người phụ nữ trung niên đang ở thắt bím tóc cho một cô bé, “Sắp xong rồi, đồ chuẩn bị để đi học cho hết vào cặp chưa?”
“Rồi ạ.” Cô bé ngoan ngoãn đáp lời.
Người đàn ông tiến lên, “Hôm nay đừng có đi muộn nữa.”
“Ba, hôm nay con đã nắm được thời gian, sẽ không đến trễ đâu ạ.”
Thắt bím tóc xong, mấy người đi đến trước bàn ăn, người đàn ông kéo ghế ra cho cô bé.
“Cám ơn ba.”
Con bé ngoan ngoãn thật sự, lại có lễ phép, người phụ nữ nhìn thấy cả. Người một nhà cũng ăn bữa sáng như thường lệ, sau đó người phụ nữ dắt tay đứa trẻ, đưa con bé ra cổng, do tài xế phụ trách đưa đón.
Quay lại vào nhà, người đàn ông trung niên vẫn ngồi trước bàn ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, bên đó bày biệnchén đũa, chỉ là không ai động vào.
Người phụ nữ khẽ than thở, “Trong hoa viên, dọn dẹp xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Tư Niệm vừa đi học, trong nhà liền trống trải.”
“Trong nhà có khi nào không trống trải?”
Người phụ nữ nhìn chồng, “Ông đó, không phải đã nói sớm rồi sao? Chuyện trước kia hãy quên đi, nếu ông tiếp tục buộc mình vào đó, sẽ chỉ càng khó chịu.”
“Một mạng của con gái, bà nói ra nhẹ nhàng thật!”
Nhắc tới hai chữ “con gái”, ánh mắt người phụ nữ không khỏi nhìn về phía chỗ ngồi để trống, “Tôi nói nhẹ nhàng chỗ nào, ôi…”
“Nhà họ Mục đều đã được bế cháu trai, vẫn là Mục Thành Quân, bà nói có quá buồn cười?”
“Cái gì?” Người phụ nữ hiển nhiên vẫn chưa biết tin tức này. “Sao có thể?”
“Sao lại không thể?” Người đàn ông cười lạnh. “Tin tức còn có thể là giả sao? Đến lúc đó nhà họ Mục còn muốn làm tiệc trăm ngày cho đứa bé kia, bà nhìn lại con gái chúng ta, nó ở nơi nào?”
Người phụ nữ nghe nói như thế, mắt đục đỏ ngầu, nước mắt tràn mi ra.
“Chúng ta dạy dỗ Tưởng Niệm nghe lời như vậy, chính là vì cái gì? Lúc trước con tôi nếu cũng chịu nghe lời như vậy, khả năng đã không xảy ra chuyện vậy rồi. Chúng ta tuổi đã lớn, lại chỉ có một đứa con, dù sau có nhận nuôi Tưởng Niệm, nhưng chung quy không phải con ruột.”
Người phụ nữ kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống bộ chén đũa được xếp ngay ngay ngắn ngắn kia.
“Sao có thể chứ? Mục Thành Quân như vậy, còn có thể có con sao? Có thể nào vì che tai mắt người mới nhận nuôi?”
“Nếu thật là nhận nuôi, đâu cần nhận nuôi mẹ đứa bé chứ? Người phụ nữ sống ở nhà họ Mục hiện giờ muốn bối cảnh cũng không có bối cảnh, nếu Mục Thành Quân thật sự muốn che tai mắt người, có phải cũng nên tìm người môn đăng hộ đối?”
Người phụ nữ chung quy có chút khó tin, bà lắc lắc đầu, nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu.”
“Xem ra khi đó tôi vẫn thiếu một bước, nhỏ cỏ không trừ được tận gốc.”
“Quên đi…”
“Quên?” Người đàn ông liếc mắt một cái nhìn vợ mình chằm chằm.
“Lúc trước đã nói xong hết rồi, hai nhà đã huề nhau, không bao giờ được nhắc lại chuyện trước. Nó có thể có con, cũng là vận may của nó vậy, chúng ta cưỡng ép không được.”
Người đàn ông để tay lên bàn cơm, gân xanh trên mu bàn tay chợt nổi lên, đường khớp xương vẫn hiện rõ, “Nhà họ Tân không địch lại nhà họ Mục, mạng con gái tôi không còn, nếu đổi lại Mục Thành Quân đoạn tử tuyệt tôn, lòng tôi còn có thể thoải mái chút, nhưng như bây giờ tính là gì đây? Con mất mạng vô ích, đâu được sống thoải mái như xưa giống thằng kia.”
“Ông cũng đừng suy nghĩ nữa, sự tình đã nhiều năm như vậy, thời điểm nên truy cứu cũng qua rồi. Lại nói Mục Triều Dương khi đó cũng giận tím mặt, nếu không phải vì con gái chúng ta mất mạng, nhà họ Mục cũng không thể nuốt xuống cơn giận dữ đó. Hiện giờ chuyện này qua lâu vậy rồi, đừng lại lôi ra, để hai nhà được qua ngày thái bình đi.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm người vợ ở đối diện, “Bà dạy dỗ Tưởng Niệm cho tốt là được, có vài lời, tôi chỉ nói nói vậy thôi.”
Người phụ nữ gật đầu, đúng vậy, nói vậy thôi, hy vọng ông ấy chỉ nói miệng.
—
Nhà họ Mục.
Buổi tối, Tô Thần chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, liền thấy quản gia Tào từ ngoài đi vào.
“Phu nhân, nhà có khách tới ạ.”
“Ai vậy? Đã trễ thế này.”
Quản gia Tào nhìn Tô Thần, “Là ba mẹ mợ cả ạ.”
“Ba mẹ tôi?” Tô Thần cả kinh. “Đã trễ thế này, bọn họ…”
“Vậy mau mời vào tới đi!” Bà Mục vội vàng đứng dậy. “Tôi ra đón, Thần Thần, con đi cùng mẹ chứ?”
Tô Thần theo bản năng dùng tay che cổ lại, “Mẹ, con lên lầu thay bộ quần áo.”
Bà Mục lập tức hiểu, “Được.”
Mục Thành Quân ngồi trên sô pha, nhìn Tô Thần lên lầu, bà Mục đi tới cửa.
Chỉ có hắn, hắn ngồi im tại chỗ.
Chưa tới một lúc, bà Mục đã dẫn hai người vào, “Sao buổi tối lại tới thế? Ban ngày chúng tôi đều ở nhà, phải nên bảo tài xế qua đón anh chị.”
Bà Tô tay cầm theo không ít đồ, quản gia Tào cũng hợp thời mà nhận lấy. Ba mẹ Tô Thần đi thẳng vào phòng khách, bà Tô nhìn bốn phía, “Tôi cũng định ban ngày lại đây, nhưng Thần Thần nói mấy ngày nay đều có việc, hình như còn nói cái gì buổi tối phải đi đâu đó ăn cơm. Tôi nghĩ giờ này, con bé hẳn sẽ có nhà. Chủ yếu là tôi nhờ người mua đồ đưa đến nhà, toàn là ít đồ ăn, sợ hư…”
“Anh chị sau này muốn tới, cứ gọi thẳng cho tài xế là được.”
“Không, không cần đâu. Ba Thần Thần có thể lái xe, chúng tôi tới đây cũng tiện.”
Bà Mục đi tới trước sô pha. Thấy Mục Thành Quân ngồi, bà tiến lên mấy bước, kín đáo vỗ nhẹ lên vai Mục Thành Quân. Người đàn ông khôi phục lại tinh thần, đứng lên, nhưng không biết nên chào hỏi thế nào.
Tô Thần cũng đang từ trên lầu xuống, cô bước nhanh tới, nghe được bà Mục nói: “Thành Quân, thất thần làm gì, gọi đi!”
Nơi khóe miệng Mục Thành Quân nhúc nhích, vừa muốn mở miệng, liền nghe bà Mục nói tiếp: “Gọi ba mẹ.”
Cổ họng hắn nuốt nhẹ, xưng hô “chú dì” bị nuốt trở về, hắn có chút kinh ngạc mà nhìn về phía bà Mục, biểu tình kia thì như gặp phải quỷ.
“Tô Thần gọi mẹ một tiếng mẹ, con không gọi lại được?”
Mục Thành Quân thấy Tô Thần đang đi tới, sắc mặt hắn có chút ngại. Bà Tô cười tủm tỉm nhìn hắn chăm chú, “Không sao, không có gì, người trẻ tuổi không thích gọi cũng là bình thường.”
“Nhưng thế này không đúng!” Bà Mục kiên trì. “Con cái nhà chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục, ra ngoài không thể không có miệng, thấy người lớn cũng không thể không có miệng, đúng không? Miệng lớn, không chỉ để dùng ăn cơm.”
Tô Thần đi tới bên người bà Tô, thân mật vịn tay bà.
“Mẹ.”
“Mẹ…”
Tô Thần cùng Mục Thành Quân trăm miệng một lời. Tô Thần không che giấu được sự giật mình, nhìn người đàn ông đối diện một cái. Mục Thành Quân nhanh dời tầm mắt.
“Còn một tiếng nữa chưa gọi.” Bà Mục giục.
Mục Thành Quân cảm giác mọi người đều đang nhìn hắn chằm chằm. Thật giống như quay lại khi còn nhỏ, bà Mục trước mặt người trong nhà, bảo hắn chào hỏi hết từng người lớn trong nhà; hắn có chút không tình nguyện, nhưng lại cảm thấy vẫn phải gọi một tiếng.
“Ba.”
Bà Tô và ông Tô cười đến miệng khép không được. Bà Mục bỏ Mục Thành Quân qua một bên không hề để ý hắn, bà thân thiết tiếp đón khách, “Nào, ngồi, ngồi.”
“Được.” Bà Tô cười, để ý thấy Tô Thần mặc cái áo có cổ cao nửa cổ, thế mà ở cổ còn quấn cái khăn lụa màu nhạt, “Thần Thần, con làm gì thế?”
Tô Thần biết bộ dáng này quá quái lạ, mẹ mà thấy sẽ muốn hỏi mãi. “Con sợ lạnh, trong nhà bật máy lạnh chịu không nổi”
Mục Thành Quân ngồi ở sô pha đối diện, nghe thấy lời này, hơi ngẩng mắt lên.
“Cũng được mà, nhiệt độ này rất dễ chịu.” Bà Tô nói, vẻ như đã nhìn ra được một chút manh mối, dù trên cổ Tô Thần có quấn khăn lụa, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy vết màu đỏ. “Thần Thần, con không sao chứ?”
“Không có gì ạ, thật sự không có việc gì. Mẹ, sao tối đêm rồi mà mẹ lại đây?”
“Mẹ muốn gặp con một chút, xem Khoai Tây Nhỏ.”
Tô Thần muốn dời đề tài này đi hoàn toàn, “Giờ con dẫn mẹ lên.”
“Không cần đâu, muộn quá rồi, quấy rầy đứa nhỏ ngủ không ngon. Hôm nào có thể mẹ lại đến.”
Bà Tô không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm lên cổ Tô Thần. Bà không thể làm như không thấy, càng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bà giơ tay kéo chiếc khăn lụa của Tô Thần ra. Vết thương trên cổ vẫn chưa khôi phục xong, hiện ra một vệt màu tím nhìn ghê người. Bà Tô ngơ ngẩn nhìn, có chút giật mình, “Vết thương này của con…”
Ông Tô cũng đưa mắt nhìn qua, bị chấn động như bà.
Tô Thần theo bản năng dùng tay che cổ lại. Bà Mục biết việc này rất khó giấu được, bà nhìn con trai mình, muốn ra mặt nói một câu.
Môi bà Tô khẽ run, “Thần Thần, đây là có chuyện gì?”
Mục Thành Quân hai tay đan vào nhau, người là hắn đánh, không có khả năng đến lúc này hắn lại không dám thừa nhận.
Người đàn ông cân nhắc nên mở miệng thế nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề sao? Làm cha mẹ, e là ai cũng không chịu nổi con gái mình vô tội mà bị đánh. Mục Thành Quân há miệng thở dốc, “Con…”
“Không có gì ạ!” Giọng Tô Thần át giọng hắn đi. “Đã khá hơn nhiều rồi.”
“Con đang yên ồn ở nhà chăm Khoai Tây Nhỏ, sao lại bị thương như vậy?” Bà Tô khó hiểu, trong lòng vừa tức. Đây rõ ràng là bị đánh, mà trong cái nhà này, có thể đánh cô e cũng chỉ có…
Tầm mắt bà Tô hướng sang Mục Thành Quân phía đối diện, bà trong lòng căng thẳng, kéo tay Tô Thần lại, “Thần Thần, con nói đi, là bị ai đánh?”
Mục Thành Quân tiếp lời, “Con.”
Sắc mặt bà Tô khẽ biến đổi, vẻ mặt ông Tô cũng nghiêm trọng đi, bà Mục ngồi bên cạnh không nói gì. Tô Thần nhìn thấy tay bà Tô đang run, giận dữ đến nỗi nói cũng nói không nên lời, cô vội cầm tay bà Tô, “Thật sự là vì anh ấy bị đánh.”
Bà Tô nghe lời con gái nói, vẻ như còn có ý khác, “Rốt cuộc là cậu ta đánh, hay là vì cậu ta bị đánh?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy Thành Quân giống người động tay sao?”
Câu hỏi này của cô vừa ra khỏi miệng, Mục Thành Quân liền ngẩng đầu nhìn về phía cô. Bà Mục nhìn xung quanh bốn phía, có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng ai bảo Mục Thành Quân là bà sinh ra chứ? Lúc này, nhận không tốt, không nhận cũng không được, chỉ coi xem Tô Thần sẽ nói thế nào.
Bị hỏi, bà Tô thật sự hơi bị ngơ. Thời gian bà tiếp xúc với Mục Thành Quân không nhiều lắm, nhưng lúc Tô Thần mang thai, bà thâý Mục Thành Quân khá tốt, tuy cả người lạnh như băng, nhưng không đến mức sẽ động tay đánh người.
Bà Tô lắc đầu, “Mẹ nhìn không giống. Với lại nhà họ Mục gia giáo tốt như vậy, sao có thể tùy ý đánh người chứ? Huống hồ mẹ thấy Thành Quân ôn tồn lễ độ, có phải có hiểu lầm không?”
Tô Thần nghe được bốn chữ “ôn tồn lễ độ”, quả thực bị tính từ này giáng sấm cho. Mục Thành Quân dù lúc không động tay đánh người cũng đâu có quan hệ với “ôn tồn lễ độ” được đúng không? Hay là bà Tô chỉ biết tính từ ấy, tưởng đây chẳng qua chỉ là thành ngữ khen người?
Mục Thành Quân nghe xong lời này, khóe miệng giật giật. Hắn không biết nên thấy vui vẻ, hay nên thấy mặt nóng lên?
Hắn thật sự liên quan tới “ôn nhu” khi nào?
Bà Mục nghe lời bà Tô nói như vậy, thế là đang khen con mình mà, dĩ nhiên phấn khởi, “Đúng đúng, bà thông gia nói không sai. Hai đứa con nhà tôi ấy, Lão Nhị cũng ngang tàng một chút, Lão Đại từ nhỏ đã điềm đạm chín chắn, năng lực làm việc tốt, là một người có học.”
Mục Thành Quân cúi mặt nhìn xuống đất, thật sự nghe không nổi nữa.
Tô Thần cũng thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn không thể biểu lộ ra gì.
Sự chú ý của bà Tô lực lần thứ hai hướng sang Tô Thần, “Thần Thần, con mau nói, vết thương của con rốt cuộc là do đâu?”
“Mẹ, hôm đó con ra ngoài gặp phải hai người đàn bà không nói lý lẽ, bị bọn họ đánh.”
“Tại sao chứ?” Bà Tô càng khó hiểu hơn. “Con quen không? Dựa vào cái gì mà đánh con?”
“Con không quen biết, nhưng bọn họ biết Thành Quân.”
Tầm mắt bà Tô hướng sang Mục Thành Quân, trong lòng thật ra đã hơi rõ, nhưng ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: “Biết Thành Quân, dựa vào cái gì lại đánh con? Còn đánh con thành như vậy?”
“Luôn có người cảm thấy con bay lên cành cao biến phượng hoàng, cũng luôn có kẻ không cam lòng.”
Bà Mục nhìn Tô Thần, trong lòng bị tác động. Bà Tô thì thấy chóp mũi cay cay, “Có đánh lại không?”
Bà Mục vội tiếp lời, “Thành Quân cũng xử lý rồi, đốt cháy cả căn nhà bọn họ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]