Editor: Dế Mèn
Hứa Lưu Âm nhắm hai mắt, trong lời nói bình tĩnh vô cùng.
“Chuyện kiếp sau, kiếp sau lại nói. Nói không chừng tôi có thể gặp được cô gái ân cần dịu dàng, tôi sẽ không cần phải nhịn.”
Tay Mục Kính Sâm rơi xuống, kéo dây lưng giữa áo ngủ ra. Đôi môi mỏng của anh tiến tới bên tai cô, nói: “Em cũng biết em…”
Hứa Lưu Âm ngắt lời anh, “Cũng không phải tôi không cho anh đi tìm phụ nữ ân cần chăm sóc.”
Anh mím chặt cánh môi, tay kéo áo ngủ chỉnh lại, một tay ôm Hứa Lưu Âm càng chặt.
Cô như ngủ rồi, ít nhất, cô một chút phản ứng cũng không có. Mục Kính Sâm không tin mình chút sức mê hoặc cũng không có. Anh ghé tới tai Hứa Lưu Âm, thổi hơi, bàn tay anh rơi xuống trên đùi cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái.
Hứa Lưu Âm vẫn không nhúc nhích, rõ ràng một chút đáp lại cũng không cho.
Mục Kính Sâm nằm dịch ra đàng sau, thật sự kìm nén quá bực bội.
Nếu cả đêm ôm như vậy, gì cũng không làm, anh không nghẹn chết là không thể.
Anh nghĩ nghĩ, lần thứ hai ôm lấy cô. Hứa Lưu Âm nhấc chân đá ra sau vào chân anh, “Nếu anh lại không ngủ thì anh xuống đất ngủ đi.”
“Ai nói anh không ngủ?” Mục Kính Sâm nhắm mắt. “Anh ngủ, ngủ ngon.”
Đầu Hứa Lưu Âm cựa quậy trên gối, không buồn ngủ, nhưng sáng mai còn có việc, cô không thể vì Mục Kính Sâm ở đây mà ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121686/quyen-4-chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.