Editor: Lưu Tinh
Bệnh viện Tinh Cảng.
Bên trong phòng bệnh, một người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Cứu mạng, cứu mạng, mau đến xem —— “
Một y tá đi ngang qua nghe vậy, mặt biến sắc, vọt tới trước mặt người kia: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ba tôi không thở được, có gì đó không ổn rồi. Nhưng không phải nói phẫu thuật thành công rồi sao, bệnh viện các người…”
Y tá kia không có tâm trạng nghe lải nhải, cô vội đi vào phòng bệnh, thấy bệnh nhân đang đau đớn vặn vẹo khắp người. Tuy nhiên nhìn qua các thiết bị thì không có dấu hiệu gì khác thường. Cô ta liền lấy điện thoại ra gọi bác sĩ đến.
Người thân của bệnh nhân thấy thế liền gọi điện thoại cho chồng của mình, anh trai, em gái, giống như muốn gọi cho cả dòng họ, nói là bên bệnh viện đã xảy ra chuyện.
Khi bác sĩ đến liền làm kiểm tra ngay: “Thấy khó chịu ở đâu?”
“Còn hỏi ở đâu? Các người không có mắt sao? Ba tôi thở không được…”
Gia đình người bệnh chẳng lâu sau thì đã ùn ùn kéo đến. Y tá kia cảm thyấ có gì đó không đúng, muốn ra ngoài gọi người thì lại bị đám người kia vây nhốt bên trong phòng bệnh.
“Ba tôi đã được các người làm phẫu thuật cho, sao bây giờ lại trở nên như vậy?”
“Không phải là có biến chứng gì chứ?”
“Nhất định là vậy rồi!”
Tin tức này nhanh chóng truyền tới tai Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch nói: “Tưởng tiên sinh, tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121680/quyen-4-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.