Trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu hiện lên vẻ giật mình.
“Ung thư da?”
Lão Mai ngồi, trong nháy mắt không còn tinh thần.
Người đàn ông vào phòng khám bệnh, sau một hồi thì đi ra, anh ngồi xuống cạnh Lão Mai.
“May là ổn, phát hiện chưa bị coi là quá muộn. Mau báo cho người nhà thôi.”
“Còn chữa được sao?”
Tưởng Viễn Chu để tờ kiểm tra vào tay Lão Mai lại.
“Không ngờ lá gan bác nhỏ như vậy đấy!”
“Tới tuổi bọn bác đây, sợ nhất còn không phải là có bệnh?”
“Yên tâm đi, đã nói là ổn. Cháu sẽ bảo bên bệnh viện mau chóng thu xếp, lập ra phương án trị liệu cho bác trước.”
Lão Mai muốn đứng dậy nhưng lại chẳng đứng dậy được tí nào.
Tưởng Viễn Chu liền đỡ ông ta. Người đàn ông nói lời thành khẩn: “Viễn Chu, thay bác nói tiếng cám ơn với chị Tưởng.”
“Được ạ.”
“Vừa rồi bác sĩ có nói với bác, nói nếu bác tới đây trễ mấy tháng, đến lúc đó dù có hóa trị cũng vô ích.”
Tưởng Viễn Chu mím môi nói: “Cho nên mới nói số bác lớn.”
“Viễn Chu!” Lão Mai đi được mấy bước, dừng chân nói. “Chuyện của Phó Kinh Sênh, cháu không quản không được đúng không?”
“Lão Mai, dì nhỏ cháu chết như thế nào, cháu tin là bác cũng biết.”
“Đương nhiên, cho nên bác mới không hiểu cháu…”
Tưởng Viễn Chu rũ xuống mi mắt, nhấc chân đá trên mặt đất.
“Cháu không phải đang cứu hắn, càng không phải đang bảo vệ hắn. Chẳng qua cháu và nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121670/quyen-4-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.