Chương trước
Chương sau
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào    

Trong văn phòng Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu ra cửa, Tưởng Viễn Chu mở cửa ra, Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay anh.

“Em hơi lo.”

“Lo gì?”

“Anh làm rõ sự tình ra mặt, như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không? Chung quy việc này có khả năng liên quan tới tư pháp, nếu bọn họ muốn nhằm vào anh… Một giây là có thể bắt anh vào.”

“Em cũng quá khinh thường anh rồi, em cho rằng ai tùy tùy tiện tiện cũng có thể động vào anh?”

Hứa Tình Thâm hai tay ôm cánh tay Tưởng Viễn Chu. Trong văn phòng này cũng không còn ai khác, cô muốn làm nũng là có thể làm nũng, cô cọ đầu vào vai Tưởng Viễn Chu mấy cái.

“Em lo mà, anh là bầu trời của em, là chỗ dựa của em, nếu anh sụp đổ…”

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước, đột nhiên thấy bóng dáng một cô gái ngồi ở đàng kia.

Cô sợ tới mức vội buông cánh tay ôm tay Tưởng Viễn Chu ra.

“Cô, sao cô ở đây? Không phải cô bị mang đi rồi sao?”

Cô y tá kia mất tự nhiên, đứng dậy, không ngờ vẻ lén lút của Hứa Tình Thâm là dáng vẻ này mà, cô ấy cười gượng hai tiếng.

“Anh Tưởng bảo tôi ở đây chờ anh ấy ạ.”

Bàn tay Hứa Tình Thâm vỗ vỗ mấy cái vào ngực.

“Sao lại thế này hả?”

“Cô ngồi trước đi.” Tưởng Viễn Chu nói với cô y tá.

Cô ấy ngồi lại xuống sô pha, Hứa Tình Thâm nhìn cô ấy. Cô y tá khẩn trương nắm hai tay.

“Bác sĩ Hứa, bác sĩ đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy mà, sắp làm tôi chột dạ mất thôi.”

“Chẳng lẽ cô không nên chột dạ sao?”

Tưởng Viễn Chu rót ly nước, bóng người thon dài đưa lưng về phía hai người.

“Tình Thâm, có phải em đã xem nhẹ một chuyện rồi không?”

“Chuyện gì?”

“Anh trước mặt truyền thông thừa nhận y tá của Tinh Cảng chịu sự sai khiến của người ta, định làm hại Phó Kinh Sênh. Dù phía sau vẫn còn hung thủ đứng sau bức màn có liên quan, nhưng nơi xảy ra chuyện là ở Tinh Cảng, y tá cũng là người của Tinh Cảng, anh đứng ra như vậy, không thể nghi ngờ, là đã đẩy chính bệnh viện của mình đến nơi đầu sóng ngọn gió.”

“Đúng.” Hứa Tình Thâm đã sớm nghĩ tới điểm này. “Bên ngoài sẽ cắn Tinh Cảng không bỏ rồi.”

“Cho nên, em tưởng anh ngu như vậy sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu đi tới, đưa ly nước tới tay cô. Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn về phía người y tá kia.

“Cô…”

“Bác sĩ Hứa, bọn họ hứa hẹn sẽ cho tôi không ít thứ tốt, quả thật cũng nói nếu tôi không chịu đồng ý, công việc của em trai tôi ở cục thuỷ điện sẽ lập tức rơi vào phiền toái…”

Hứa Tình Thâm ngồi yên xuống, im lặng nghe. Cô y tá ngồi nghiêm túc ở sô pha.

“Chuyện này của bọn họ với tôi chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa sẽ không hại tới tính mạng con người, nhưng tôi là người y tá, từ khi chúng tôi vào Tinh Cảng, trước giờ đều là chỉ lo cứu người, sẽ không làm hại người. Tôi làm y tá là bởi vì mẹ tôi cũng là y tá, tôi quý trọng cái nghề này.”

Hứa Tình Thâm đưa ly nước chưa uống ngụm nào cho cô y tá.

“Thực sự xin lỗi, tôi thế mà lại không có một chút tín nhiệm cho cô.”

“Không sao ạ, dưới loại tình huống này, đổi lại là tôi, tôi cũng không tin mà.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy di động bên cạnh.

“Tạm thời cô đừng đi làm lại, tôi thu xếp cho cô ra ngoài nghỉ phép.”

“Như vậy được không?” Khuôn mặt Hứa Tình Thâm lộ vẻ lo lắng. “Cô ấy bị nghi ngờ có liên quan tới việc ‘giết người’, lỡ sau đó bị bắt được, chuyện này có thể chưa được làm rõ, nếu đối phương nhất định cho rằng là cô ấy muốn hại chết Phó Kinh Sênh thì sao?”

“Cho nên, lúc này, trước khi chuyện còn chưa “nước cạn đá nhô”, cô ấy cần phải bí mật rời khỏi đây.”

Hứa Tình Thâm thả lỏng trái tim xuống.

“Hẳn trước đó anh đã thu xếp hết rồi?”

“Đúng.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu chắc chắn. “Em không cần lo lắng, anh an bài xong cả rồi.”

“Bác sĩ Hứa, bác sĩ đã để mấy người chúng tôi đi theo bác sĩ, chuyên phụ trách phòng bệnh của Phó Kinh Sênh; sau khi biết, anh Tưởng đã tìm gặp riêng mấy người chúng tôi. Sau khi mấy người kia tìm được tôi, tôi ngoài mặt đồng ý với bọn họ, nhưng tôi đã gọi cho anh Tưởng trước tiên. Hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay đều là anh Tưởng dạy tôi làm.”

Hứa tình Thâm khẽ dựa người ra sau.

“Tưởng Viễn Chu, anh lại gạt em!”

Tưởng Viễn Chu bật cười. Ở cửa truyền đến tràng tiếng đập cửa, người đàn ông ra dấu với cô y tá.

“Đi đi.”

“Dạ.”

Cô y tá đi tới cửa, theo trợ lý của Tưởng Viễn Chu cẩn thận đi khỏi đó.



Nguyễn Noãn lái xe ra ngoài. Phó Kinh Sênh đã bị buộc đưa khỏi bệnh viện Tinh Cảng. Có điều qua sự vạch trần của Tưởng Viễn Chu như vậy, sự an toàn của Phó Kinh Sênh đã khiến cho toàn dân chú ý, bên ngục giam lần nữa cam đoan, nhất định sẽ cho hắn không phải lo lắng về tính mạng.

Mà thế cục như bây giờ, Phó Kinh Sênh trái lại lại được an toàn, dù bây giờ muốn lấy mạng hắn thì có ích lợi gì chứ?

Nên với không nên, hắn đã được định đoạt từ sớm rồi.



Nguyễn Noãn định tới nhà họ Mục, nhưng nghĩ đến thái độ của Mục Kính Sâm, cô ta lại đánh trống lui.

Mục Kính Sâm đã biết cái chết của Mục Triều Dương không liên quan tới Phó Kinh Sênh, sau đó sẽ làm gì chứ?

Bây giờ chuyện đã lửa sém lông mày, phải đuổi Hứa Lưu Âm đi, tốt nhất là cho cô ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Mục Kính Sâm.

Nguyễn Noãn lấy di động ra, gửi Wechat cho Hứa Lưu Âm: “Tôi muốn gặp cô.”

Hứa Lưu Âm nhắn lại: “Nếu cô không hài lòng với bản thảo thiết kế, còn gặp tôi làm gì?”

“Cô đừng giả ngu, cô thật sự không biết tôi là ai? Tôi lấy thân phận vợ của Mục Kính Sâm hẹn gặp mặt cô, nếu cô không tới, tôi sẽ tới khách sạn tìm cô.”

Hứa Lưu Âm không sợ cô ta, cũng đồng ý luôn.

Vừa ra khỏi phòng, di động lần thứ hai truyền đến tiếng rung, cô nhìn, là số Wechat của một người trung gian khác.

“Hôm nay cô lại đây xem. Chi tiết bản thảo thiết kế, tôi muốn gặp mặt thảo luận với cô.”

Hứa Lưu Âm dừng chân, mặt lộ vẻ nghi hoặc, xem ra này hai số WeChat này không phải là cùng một người rồi.

Cô hoàn toàn tỉnh ngộ, hai người trung gian này, một cái là Nguyễn Noãn dùng, cái kia hẳn là Mục Kính Sâm? Đôi vợ chồng không bình thường này đây là tính xoay cô chơi, bọn họ cho rằng như vậy chơi vui?

Hứa Lưu Âm dứt khoát gửi lại tin nhắn âm thanh: “Chúng ta hẹn ở cà phê Peninsula nhé? Bây giờ tôi qua đó liền, tôi cũng sẽ mang theo máy tính.”

Bên kia nhắn lại chữ “Được”.

Hứa Lưu Âm đi nhanh ra ngoài, cô cũng tới quán cà phê trước hai người kia.

Người phục vụ tiến lên hỏi: “Chào chị, có yêu cầu phòng vip không ạ?”

“Không cần.”

“Vâng, chị muốn gọi gì ạ?”

“Ba ly mocha, đừng lấy nóng, lấy… đá đi.”

“Vâng, xin chờ ạ.”

Hứa Lưu Âm không nghĩ Nguyễn Noãn lại tới tâm sự với mình, lỡ kích động một cái, cầm cà phê hắt vào cô, vậy chơi không vui.

Lúc Nguyễn Noãn đi vào tiệm, liếc mắt một cái liền thấy Hứa Lưu Âm, cô ta giẫm giày cao gót bước nhanh tới. Hứa Lưu Âm khẽ ngẩng mắt lên.

“Tới rồi.”

Nguyễn Noãn ngồi đối diện với cô.

“Không ngờ cô dám tới.”

“Tôi sợ cô làm gì?”

Hai người trong nháy mắt đấu khẩu, Nguyễn Noãn cười lạnh:“Cô chẳng lẽ không biết tôi tìm cô vì chuyện gì sao?”

“Bảo tôi rời Mục Kính Sâm?”

“Cô phá hoại gia đình người khác.”

Hứa Lưu Âm nhấp nhẹ ngụm cà phê, “Mục Kính Sâm, hai người cũng chưa nhận giấy kết hôn.”

“Đàn ông thiên hạ khi tìm tiểu tam đều như vậy, chẳng lẽ cô tin?”

Hứa Lưu Âm nghe được hai chữ “tiểu tam”, lông mày không khỏi nhíu chặt, cái từ này thật sự quá chói tai, quá khó nghe.

“Cô đừng có chụp mũ cho tôi như vậy.”

“Lúc tôi và Kính Sâm ở Cục Dân Chính làm giấy, chính cô cũng thấy mà.”

Hứa Lưu Âm để cà phê lại xuống bàn.

“Tôi cũng chẳng quấn anh ta không bỏ, cô nói chuyện này với tôi để làm gì?”

“Phó Lưu Âm, cô sống sót sau tai nạn, nên quý trọng sinh mạng mới phải chứ.”

“Cô uy hiếp tôi?”

Nguyễn Noãn từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy thẻ tới tầm tay Hứa Lưu Âm.

Hứa Lưu Âm buồn cười mà nhìn.

“Loại thủ đoạn này, giống như toàn ở trên phim mới có, hơn nữa người làm chuyện này chỉ có mẹ chồng.”

“Phó Lưu Âm, Kính Sâm không yêu cô.”

Hứa Lưu Âm nhìn vào tầm mắt Nguyễn Noãn, Nguyễn Noãn nhẹ nhàng vẽ nụ cười nơi khóe miệng.

“Cô thử nghĩ đi, nếu một người đàn ông yêu cô, anh ta sẽ không vào lúc cô thây cốt chưa lạnh đã lên giường với người phụ nữ khác. Bọn tôi đã sớm làm vợ chồng thật, khi đó, anh ấy đúng là tưởng cô chết, nhưng anh ấy đã tiếp nhận thân thể tôi.”

Có vài lời nói như nước bẩn hắt lại, Hứa Lưu Âm dù đã chuẩn bị kỹ nhưng vẫn bị hắt đầy mặt. Bàn tay cô đặt trên đùi không khỏi nắm chặt.

Nguyễn Noãn không nhìn được động tác này của cô. Cô vẫn có thể cố hết sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng không giữ tâm như nước lặng được.

Vết thương vốn sắp khép lại bị người ta dùng dao nhọn rạch một vết, tuy không đến mức máu tươi đầm đìa, nhưng mỗi một câu, mỗi một chữ của Nguyễn Noãn đều như một đôi bàn tay vô hình to lớn. Chúng xé rách miệng vết thương kia, sau đó dùng sức xé nó thành một cái lỗ thật thật to.

Cô lên tiếng hỏi lại: “Vậy cô thì sao? Mục Kính Sâm yêu cô sao?”

“Đương nhiên.”

“Hóa ra yêu là cái dạng này à, ở Cục Dân Chính, vừa thấy tôi, anh ta liền thất hồn lạc phách mà ôm chặt lấy tôi vào lòng, mấy cái đó cô cũng thấy?”

Nguyễn Noãn không có sức nhẫn nại như vậy như Hứa Lưu Âm, sắc mặt cô ta xanh mét, khóe miệng cắn chặt.

“Dù anh ấy vẫn chưa yêu tôi sâu đậm, nhưng sau này thì sao? Nếu cô không xuất hiện, anh ấy đã hoàn toàn quên mất cô, vây giờ còn nói tình yêu gì chứ? Cô thật là ngây thơ.”

Hứa Lưu Âm chậm rãi thở ra, Nguyễn Noãn thanh kiếm bén sắc như vậy mà đâm vào cô, luôn khiến cô có chút khó có thể chống đỡ.

Tầm mắt Nguyễn Noãn hướng sang ly cà phê, lúc này mới phát hiện Hứa Lưu Âm gọi ba ly.

“Còn một ly là của ai?”

“Anh ta tới rồi.” Hứa Lưu Âm giương mắt nhìn lên, thấy Mục Kính Sâm đi đến.

Nguyễn Noãn quay đầu lại nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi.

“Cô gọi anh ấy tới?”

“Là anh ta hẹn tôi.”

Nhìn thấy Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm bước nhanh tới, ánh mắt xẹt qua bóng người đối diện với cô. Anh đi tới trước bàn, ngồi thẳng xuống cạnh Hứa Lưu Âm.

Hứa Lưu Âm chỉ chỉ ly cà phê kia.

“Gọi cho anh.”

Nguyễn Noãn nhìn người đàn ông phía đối diện chằm chằm, thần sắc quả thực khó coi tới cực điểm.

“Vì sao cô ở đây?”

Đối với câu hỏi của Mục Kính Sâm, Nguyễn Noãn không trả lời, lời này nên đổi lại là cô ta hỏi mới đúng?

Hứa Lưu Âm cầm lấy tấm thẻ ngân hàng trong tầm tay. Nguyễn Noãn muốn cướp về, nhưng Hứa Lưu Âm đặt nó vào lòng bàn tay Mục Kính Sâm.

“Cô ta ở đây là tới đưa tiền cho tôi đấy.”

“Tiền gì?”

“Sau khi nghe Mục thiếu phu nhân nhắc nhở như vừa rồi, hình như tôi tìm được đường tắt để phát tài rồi.” Hứa Lưu Âm cười như không cười mà nhìn Mục Kính Sâm. “Cũng không biết giá trị của anh bao nhiêu tiền, tôi vẫn chưa kịp hỏi cô ta.”

“Không, không phải như thế.” Nguyễn Noãn dưới tình thế cấp bách tìm cái cớ. “Đây là chi phí em cho cô ta, nhà mới của chúng ta không phải cần trang trí lâm viên sao? Đây là để cô ta mua đá.”

“Ai là Mục thiếu phu nhân?” Mục Kính Sâm đột nhiên lên tiếng.

Hứa Lưu Âm không nhìn qua, chỉ chỉ người phụ nữ đối diện.

“Cô ta, là cô ta.”

“Nguyễn Noãn, đây là chuyện khi nào? Sao tôi không biết.”

Cánh môi Nguyễn Noãn run nhẹ: “Chẳng lẽ em không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Mục Kính Sâm không chút do dự, nói.

Nguyễn Noãn không dám nhắc tới ba chữ “Cục Dân Chính”, cô ta có thể lừa mình dối người, nhưng Mục Kính Sâm trong lòng thật sự rất rõ.

Lúc ấy chỉ còn thiếu vài nét bút ký tên cuối cùng, nếu không thì…

Hai tay Hứa Lưu Âm ôm ly cà phê.

“Hóa ra không phải à, vậy cô dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi là kẻ thứ ba?”

“Ai là kẻ thứ ba?” Mục Kính Sâm cất giọng.

Hứa Lưu Âm uống ngụm cà phê, nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Noãn trắng bệch.

“Chị Mục, à, không, chị Nguyễn, tấm thẻ ngân hàng này trong đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Noãn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái. Hứa Lưu Âm mỉm cười: “Theo tôi được biết, nhà chị cũng chỉ dựa vào ba chị, ông ấy tuy đương nhiệm chức vị quan trọng, nhưng tiền lương cũng có tiêu chuẩn…”

Vẻ mặt Nguyễn Noãn càng thay đổi hơn, hai tay cô ta đan vào nhau.

“Tiền này không liên quan tới ba tôi, là mẹ cho. Kính Sâm, đây vốn là mẹ cho em để em mua đồ đạc, em bảo cô ta đi mua sắm đồ đạc cần dùng trang trí, đâu có sai?”

Hứa Lưu Âm trong lòng không có cảm thụ gì. Mục Kính Sâm quan sát tấm thẻ trong tay, bàn tay nắm lại, bẻ gãy nó.

“Kính Sâm!!!”

“Tiền này là của nhà họ Mục, hiện tại nhà họ Mục không có quan hệ với cô, cô cũng không cần phải vậy.”

“Như thế nào không quan hệ?” Nguyễn Noãn không cam lòng. “Có phải thấy Phó Lưu Âm không chết, anh đổi ý?”

Ý ngoài lời của Nguyễn Noãn rất rõ ràng, cũng chính do Phó Lưu Âm mạng lớn còn sống mới có thể thấy bộ dáng đổi ý của Mục Kính Sâm. Bằng không, Nguyễn Noãn và Mục Kính Sâm đã sớm sống những ngày tốt đẹp nhất một cách hợp lẽ.

Hứa Lưu Âm bưng ly cà phê gần tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, bàn tay cô khẽ nắm lại.

“Sao, trên đời này có điều khoản pháp luật nào quy định người ta không được đổi ý?”

Trong mắt Mục Kính Sâm hơi lộ ra vẻ giật mình, tầm mắt hướng sang bên mặt cô.

“Hai người rốt cuộc kết hôn chưa?” Hứa Lưu Âm đón lấy ánh mắt Mục Kính Sâm. “Nếu đã làm giấy thì anh đừng lại đến trêu chọc tôi, anh nên có trách nhiệm với cô ta…”

“Anh không có!” Mục Kính Sâm gấp gáp không chờ nổi, trả lời. “Ở Cục Dân Chính em đã thấy anh, không sai, nhưng anh không ký tên. Nếu em không tin, có thể tới Cục Dân Chính điềutra.”

Hứa Lưu Âm gât đầu, rất đồng tình mà nhìn sang phía Nguyễn Noãn.

“Cô xem, anh ta không thừa nhận kìa.”

Nguyễn Noãn không nói được lời phản bác, đây dù sao cũng là sự thật. Cô ta chỉ có thể tìm mọi cách làm cho Hứa Lưu Âm trong lòng khó chịu.

“Kính Sâm cũng đã tới Cục Dân Chính với tôi, đây hiểu thế nào, cô hẳn rõ ràng?”

“Làm người vẫn nên hiếm khi hồ đồ một chút mới tốt, tôi chỉ xem kết quả, cô bây giờ nếu có thể đặt giấy hôn thú của cô vào tay tôi, tôi đây đi liền.”

Nguyễn Noãn cắn chặt hàm răng. Mục Kính Sâm nghe được Hứa Lưu Âm nói lời như vậy, dĩ nhiên là vui mừng.

“Hai người có thể ở bên nhau sao?” Khóe miệng Nguyễn Noãn dâng lên vẻ trào phúng. “Phó Lưu Âm, cô đừng quên, cô lúc trước đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục như thế nào.”

“Đương nhiên là tôi biết.” Hứa Lưu Âm chậm rãi nói. “Việc khi đó xảy ra có nguyên nhân, nhưng hiện tại chân tướng đã bày ở trước mắt, anh tôi không có hại chết bất cứ người nhà họ Mục nào. Cái hố giữa tôi và Mục Kính Sâm kia đã không còn.”

“Đã không còn?” Nguyễn Noãn bật cười. “Trái tim cô cũng thật lớn đó, tôi bội phục cô.”

Mục Kính Sâm lạnh mặt đi, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện.

“Nguyễn Noãn, anh vẫn luôn niệm tình em gọi anh một tiếng sư huynh, có một số việc một vừa hai phải.”

“Thế nào là một vừa hai phải? Anh không kết hôn là không kết hôn, lúc ấy em ép anh kết hôn sao?”

Xác thật là như thế.

Hứa Lưu Âm không khỏi rũ mắt xuống, người đồng ý kết hôn là Mục Kính Sâm, Nguyễn Noãn muốn anh chịu trách nhiệm cũng chẳng có chỗ nào quá phận.

“Nhưng lòng anh nghĩ thế nào, em đều rõ hơn ai khác. Anh cũng đã nói rõ ràng với em, kết hôn xong, nhà mới cho em ở, anh ở sân huấn luyện, giao ước như vậy, em còn nhớ rõ chứ?”

Khuôn mặt Nguyễn Noãn thoắt thay đổi, càng trắng hơn.

Hứa Lưu Âm tiếp lời: “Hóa ra là có chuyện như vậy, dù thật sự kết hôn cũng chỉ là kết hôn hình thức thôi à?”

“Phó Lưu Âm, đều là vì cô!”

“Nguyễn Noãn, cô vẫn nên biết khó mà lui, đừng giày vò nữa.” Hứa Lưu Âm một tay chống cằm nhìn cô ta. “Tôi dạo này cũng nghĩ kỹ rồi, tôi một mình sống ỏ ngoài không dễ dàng, tôi cũng không thể dựa mãi vào anh chị Tưởng, nếu tôi với Kính Sâm còn khả năng, tôi sẽ…”

Mục Kính Sâm nghe thế, không chịu nổi cảm xúc kích động, anh siết bàn tay Hứa Lưu Âm trong lòng bàn tay mình.

Cô cảm giác được lòng bàn tay anh ướt nhầy, muốn rút tay ra, nhưng Mục Kính Sâm đâu chịu buông tay nữa.

“Âm Âm, anh biết mà… Có một số việc không cần anh giải thích nhiều, em sẽ hiểu.”

Hiểu cái đầu anh! Hứa Lưu Âm thầm nói trong lòng.

Khóe miệng Nguyễn Noãn dâng lên nụ cười quái dị: “Được, hay lắm, tôi đây thật sự hy vọng các người có thể hạnh phúc.”

“Cám ơn nha.” Hứa Lưu Âm nói.

Nguyễn Noãn cầm túi xách, đứng dậy rồi nhanh chóng bỏ đi. Hứa Lưu Âm dùng sức rút tay mình ra. Cô rút tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên mu bàn tay đi.

“Âm Âm, bây giờ em về với anh, anh đã nói cho mẹ anh biết…”

“Nói gì?” Hứa Lưu Âm lạnh lùng hỏi. “Ba anh chết không liên quan tới anh trai tôi sao?”

Mục Kính Sâm đáp giọng: “Phải.”

Hứa Lưu Âm chuyên chú lau tay mình.

“Lúc trước nếu không phải anh tôi bị bắt, kế hoạch anh ấy lập ra nhất định vẫn sẽ được dùng cho ba anh.”

“Không có nhiều ‘nếu’ như vậy, hiện tại anh chỉ nhìn kết quả.”

“Anh vẫn chưa gặp Thiệu Vân Cảnh? Làm sao anh xác định ngay như vậy?”

Mục Kính Sâm nghiêng người nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

“Bên Thiệu Vân Cảnh, anh gặp rồi, nhưng anh hiện tại tin vào trực giác của mình.”

Hứa Lưu Âm cười khẽ: “Nếu khi đó anh cũng có thể tin tưởng tôi như vậy, chúng ta làm gì đến nỗi này?”

“Âm Âm.”

Hứa Lưu Âm đứng dậy.

“Tôi phải đi rồi.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Hứa Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm không có ý muốn đứng dậy, anh lại ngồi bên cạnh cô, cô không ra ngoài được.

“Lời vừa rồi anh sẽ không cho là thật đó chứ? Tôi chỉ là gạt thôi.”

Cái gì mà nói là không nên cho là thật? Anh đương nhiên cho là thật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.