Người đàn ông đi vào phòng bệnh, bên trong chỉ có một mình Phó Kinh Sênh đang nằm trên giường.
Những người canh giữ bên ngoài liên tục nhìn vào trong, quan sát quá trình nhân viên y tế kia đi tới giường bệnh làm kiểm tra cho Phó Kinh Sênh.
“Các người muốn nhốt tôi ở đây đến bao giờ?”
“Cho dù anh có rời khỏi bệnh viện thì cũng phải trở về phòng giam. Anh cho là anh còn có thể được tự do?”
Phó Kinh Sênh cười nhạt, cũng không có hơi sức đâu mà đôi co với người này. Hắn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông kia đứng đưa lưng về phía cửa, hắn nhìn chằm chằm Phó Kinh Sênh một lát, sau đó ngoái đầu ra sau nhìn một chút.
Hai người canh gác ngoài cửa đang nói gì đó với nhau, không ai chú ý tới tình hình trong này nữa.
Ngón tay hắn run rẩy mò vào trong túi áo, đầu ngón tay vừa chạm tới ống tiêm thì hắn chột dạ nắm chặt tay lại.
Nếu bị Phó Kinh Sênh phát hiện, cũng không có việc gì, hắn chỉ cần nói đây là liều thuốc của ngày hôm nay, Phó Kinh Sênh chắc cũng không nghi ngờ gì.
Tuy rằng hắn khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường, chậm rãi cầm lấy ốm tiêm chuẩn bị móc ra...
Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người nào đó đẩy mạnh ra. Ống tiêm còn chưa kịp móc ra thì hắn đã vội vàng dúi ngược trở vào trong.
Phó Kinh Sênh nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121663/quyen-4-chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.