Mục Thành Quân đi trước, thấy Hứa Lưu Âm thì bước chân chợt dừng lại. Mục Kính Sâm uể oải ngẩng lên, vừa lúc thấy Hứa Lưu Âm, hai mắt trở nên sáng ngời. Hứa Lưu Âm cụp mắt xuống, cô trở lại vị trí lúc trước ngồi xuống. Cô giả vờ như không biết hai người kia, không hoảng hốt bỏ chạy, dù sao thì có muốn chạy cũng không trốn thoát được.
Mục Kính Sâm bước nhanh về phía trước, đến trước bàn, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống. Hứa Lưu Âm nhíu mày nhìn anh.
“Lại là anh? Âm hồn không tan.”
“Phải, tôi âm hồn không tan, ai bảo em âm hồn không tan cứ
quấn lấy tôi nửa năm trước?”
Hứa Lưu Âm biết là anh đang cố tình gây sự, cô ngẩng lên nhìn, thấy Mục Thành Quân cũng đã đi tới, bàn tay cô đặt ở trên đầu gối không khỏi nắm thật chặt, ánh mắt Mục Thành Quân nhìn cô cũng không buông, Hứa Lưu Âm quay mặt đi trước.
Mục Thành Quân ngồi xuống bàn bên cạnh, người bán hàng mang nước chanh ra cho hai người, Mục Thành Quân cầm lấy ly nước, suy nghĩ tới xuất thần.
Phó Lưu Âm cũng không có gì thay đổi, cũng không vì muốn người khác không nhận ra mình mà thay đổi bản thân. Cô vẫn mang dáng vẻ quen thuộc đối với hắn, chả trách Nguyễn Noãn và Mục Kính Sâm mới nhìn thấy đã khẳng định đó là Phó Lưu Âm rồi.
“Anh không theo dõi tôi tới đây đó chứ?” Hứa Lưu Âm hỏi thẳng.
Ánh mắt người đàn ông cứng đờ, nhìn cô chằm chằm.
“Em cho là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121654/quyen-4-chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.