Trong mấy người ở đây, cũng chỉ có Lâm Lâm không hiểu tình cảnh lúc này, cô nhóc nhìn Mục Kính Sâm, sờ sờ trán của mình.
Duệ Duệ theo sát phía sau, đến bên cạnh cô nhóc, đưa tay ra, sờ sờ trên trán cho Lâm Lâm.
Ánh mắt của Nguyễn Noãn vượt qua gò má của Mục Kính Sâm, thấy Hứa Lưu Âm bình tĩnh đứng yên ở đó.
Trong giây lát, trái tim cô ta như bị cắt thành hai mảnh, thậm chí cô ta còn khẽ xoa mắt, muốn chứng minh là mình nhìn nhầm. Người ta thường nói nhớ nhung quá cũng khiến mình nằm mơ được gặp người đó giữa ban ngày, trong lòng cô ta có khi nào nhớ tới Phó Lưu Âm đâu?
Phó Lưu Âm đã chết mà, không phải cô ta chết rồi sao?
Cô ta đã chết!
Nguyễn Noãn cuộn chặt bàn tay lại rất nhanh, Lão Bạch cũng tới nơi, đến bên cạnh Hứa Lưu Âm, vừa muốn mở miệng, ngẩng đầu lại nhìn thấy Mục Kính Sâm.
Trong lòng anh chợt trùng xuống, lời nói gần bật thốt ra khỏi miệng bị anh nuốt trở về.
Bên trong nhân viên làm việc không biết rõ nội tình, đưa tay với lấy hai tờ giấy, thấy Mục Kính Sâm vẫn chưa ký xong, cô ấy quay sang nói với Mục Kính Sâm: “Tiên sinh, tiên sinh?”
Mục Kính Sâm nhìn Phó Lưu Âm chằm chằm, không hề đáp lại.
Nguyễn Noãn thu hồi thần sắc, cô ta đến gần quầy, thấp giọng nói: “Mau, mau làm giúp tôi.”
“Giấy chứng nhận thì được rồi, bảo chồng cô ký tên xong đi.”
Nguyễn Noãn nhìn xuống tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121652/quyen-4-chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.