Mục Thành Quân đi vào trong nhà, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Âm Âm, con còn chưa khỏe hẳn, gấp gáp tới trường làm gì?” Bà Mục ý bảo Phó Lưu Âm đi tới.
“Mẹ, mẹ nhìn không phải là con vẫn rất tốt đó sao? Khỏe như vâm.”
Bà Mục kéo Phó Lưu Âm để cô ngồi vào bên cạnh, điện thoại của Mục Kính Sâm vang lên, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, nói: “Em cứ nói chuyện với mẹ đi, anh lên lầu.”
“Vâng.”
Mục Kính Sâm vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại, khi Mục Thành Quân đi vào phòng khách, thấy bà Mục và Phó Lưu Âm đang nói chuyện.
“Mẹ.”
“Lão Đại đã trở về.”
Phó Lưu Âm nhìn nét mặt hắn, chào: “Anh cả.”
Mục Thành Quân không đáp lại, hắn muốn lên lầu, lại bị bà Mục gọi lại: “Thành Quân.”
“Có chuyện gì sao mẹ?”
“Kể từ ngày đó, mẹ chưa gặp Thời Ngâm, nó không sao chứ?”
“Cô ấy thì có thể có chuyện gì?” Sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng. “Chỉ là không muốn xuống lầu mà thôi.”
Nhưng bà Mục lại không cho là như thế.
“Thành Quân, đã nhiều ngày rồi cơm nước đều là con đưa lên, có đôi khi buổi trưa con chạy về, có đôi khi nói Thời Ngâm ăn sáng đã no, cơm trưa không cần đưa lên. Có phải nó không sao thật hay không, mẹ lại không được biết...”
“Mẹ, cô ấy là vợ con, con có thể đối xử với cô ấy như thế nào chứ?”
Bà Mục thở dài, nhìn sang Phó Lưu Âm bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121600/quyen-4-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.