Diệp Thiệu Dương nghe thế, tim rơi vào đáy cốc, trên mặt rõ ràng phủ kín vẻ nôn nóng, Triệu Hiểu bên cạnh càng gấp, khóc luôn thành tiếng.
Gần đây mấy ví dụ về các vụ người có vấn đề thần kinh gây án đã nghe qua nhiều, hơn nữa Phó Lưu Âm cả đêm không có tin tức, nhất định khiến người ta lo lắng muốn chết.
Đi vào trong vườn, bên trong im ắng, đạp lên sỏi cuội lâu năm, Triệu Hiểu cảm giác cả người lung lay, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng té ngã.
“Lâm Viên lớn như vậy làm sao mà tìm?” Diệp Thiệu Dương nhíu chặt mày, mặt đầy u sầu.
Triệu Hiểu ở sau anh ta đề nghị: “Người nhiều nhân lực sẽ đông, gọi các bạn cùng đi tìm đi ạ.”
“Như vậy không thể được.” Người nhân viên bên cạnh nói. “Các anh gấp gáp như vầy, lỡ dẫm hư hết mấy giống cây quý giá thì sao?”
Diệp Thiệu Dương đưa mắt nhìn lại, nhìn về phía người nhân viên kia, nói: “Lâm Viên này trước kia là mở để kinh doanh, nếu để cho người ta tham quan thì sao còn sợ bị người làm hư? Hơn nữa học trò tôi biết đúng mực, các em ấy chỉ vào tìm người, tôi cũng sẽ dặn các em phải cẩn thận. Hiện tại chuyện xảy ra ở lâm viên các anh, vừa rồi ở trên xe tôi đã báo công an rồi, cảnh sát sẽ tới lập tức. Nếu chúng ta có thể tìm được sinh viên ấy trước khi cảnh sát tới, trách nhiệm của phía các anh cũng có thể giảm một ít tương đối.”
Người nhân viên do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121595/quyen-4-chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.