Ăn xong cơm tối, Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm lên lầu.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, để túi xách lên bàn, một tay đè lên trên túi. Mục Kính Sâm thay quần áo xong bước tới chỗ cô.
“Hôm nay có bài tập không?”
“Có vài bài.”
“Đừng làm, dù sao ngày mai cũng không đến turờng.”
Phó Lưu Âm thu cánh tay về, vốn dĩ cô cũng không có ý định lôi bài tập ra làm. Cô đứng lên, Mục Kính Sâm thấy bước chân của cô có chút lảo đảo như sắp ngã đến nơi.
“Không sao chứ?”
Phó Lưu Âm nằm dài trên giường, rúc cả người vào trong chăn. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, tảng đá trong lòng chung quy vẫn không bỏ xuống được.
“Mục Kính Sâm?”
Người đàn ông ngồi xuống bên mép giường: “Làm sao vậy?”
“Chuyện kia sẽ không bị đưa lên báo chứ?”
Hóa ra cô vẫn còn đang lo lắng về chuyện này. Mục Kính Sâm khẳng định: “Yên tâm, chuyện này sẽ không lan truyền ra bên ngoài. Tôi đảm bảo.”
Phó Lưu Âm kéo chăn lên cao.
“Tôi muốn ngủ.”
“Không đi tắm sao?”
“Cho tôi ở bẩn một ngày đi.”
Mục Kính Sâm đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi.”
Lúc cô trốn ở phía sau căn tin, mồ hôi ra đầy người, sau đó lại có vài toán người nữa tới tìm cô, cơn nóng lạnh lặp đi lặp lại giày vò cô một lúc lâu. Bây giờ cả người cô đều đau nhức, đầu óc choáng váng mờ mịt.
Mục Kính Sâm thấy cô đã ngủ, anh lại có việc phải đi xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121590/quyen-4-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.