Động tác của Phó Lưu Âm cực nhanh, có mấy người còn chưa kịp thấy, chỉ thấy Tiếu Hàm Bình đã nằm trên mặt đất, dậy cũng không dậy được mà cứ khóc như vậy.
“Hàm Bình!!!”
“Bình Bình!!!”
Tiếu Hàm Bình một tay để lên lưng; mấy cô bạn cùng phòng với Triệu Hiểu nhìn, muốn cười mà lại không dám cười ra tiếng.
Triệu Hiểu cũng vậy, cong miệng, vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy dùng tay sờ sờ mặt mình, lại nhìn về phía Phó Lưu Âm.
“Bình Bình, cậu không sao chứ?”
“Tôi không dậy được.”
Hai người một trái một phải nâng Tiếu Hàm Bình dậy. Cơn đau vẫn rõ ràng như vậy, cô ta cong eo, hai mắt trừng về phía Phó Lưu Âm.
“Cô đánh người, có phải nên nói lời xin lỗi không?” Phó Lưu Âm nhướng mày hỏi.
“Mày làm mà bảo tao xin lỗi?” Tiếu Hàm Bình đẩy người bên cạnh ra. “Tôi không cần các người đỡ, tôi cũng chẳng tin mấy người các người mà đánh không lại cô ta.”
Phó Lưu Âm vươn tay về phía Triệu Hiểu.
“Nếu cô ta không chịu xin lỗi, vậy cậu lát nữa cậu cứ đánh lại, cô ta đánh cậu mấy cái thì cậu đánh lại mấy cái.”
Triệu Hiểu tuy ngày thường tùy tiện, nhưng gặp phải chuyện liền trước sợ sói sau sợ hổ. Chung quy cô ấy cũng không có bối cảnh gì, Tiếu Hàm Bình ngày thường ở trường quen hống hách, cũng không ai dám chọc cô ta. Cô ấy không ra tay, chỉ cúi thấp đầu xuống.
Tiếu Hàm Bình cười lạnh: “Nó dám đánh tao? Nếu nó dám động tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121587/quyen-4-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.