Phó Lưu Âm nghe thế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao trong lòng cô lại có suy nghĩ như vậy được? Thế nhưng Mục Kính Sâm cố ý vặn vẹo, tầm mắt anh giận dữ dán trên người cô. Khớp hàm đang cắn chặt của Phó Lưu Âm buông lỏng.
“Không, tôi không thích ngồi ở nhà.”
“Thế giới bên ngoài đối với em mà nói sức mê hoặc thật sự là quá lớn, cho nên em mới không nỡ về nhà có phải hay không?”
“Không phải!”
“Miệng lại bướng như vậy!”
Hai người ai cũng không nói nữa, xe hướng thẳng về nhà họ Mục.
—
Ở lầu ba nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm lẻ loi nằm trên giường, cô ta cũng không tiện xoay người lại. Nằm lâu khó tránh khỏi khó chịu, cô ta đưa tay mò mò người bên cạnh, lại không chạm được vào Mục Thành Quân. Lăng Thời Ngâm mở mắt ra, giữa mông lung nhìn thấy một bóng hình đứng trước cửa sổ.
“Thành Quân?”
Phòng trong tràn ngập mùi thuốc, Lăng Thời Ngâm ho nhẹ ra tiếng, cũng không biết Mục Thành Quân đã hút bao nhiêu điếu mà trong phòng tất cả đều là hương vị này.
“Thành Quân, sao anh không ngủ?”
“Ngủ không được.”
“Đừng hút nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe.”
Mục Thành Quân dựa một bên người vào cửa sổ, hắn nghiêng nửa người trên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lăng Thời Ngâm.
“Có thấy hôm nay có gì không đúng không?”
Bàn tay Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên eo.
“Thành Quân, anh không cần lo lắng cho em, em đã khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121584/quyen-4-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.