Lăng Thời Ngâm có thể nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ phải đối mặt chính là gì.
Phó Lưu Âm đẩy bàn tay cô ta ra.
“Buông ra!”
“Cứu… Cứu tôi…”
Mục Thành Quân đi tới trước mặt hai người, hắn nhìn chằm chằm xuống Lăng Thời Ngâm từ trên cao, trên người hắn vốn là có một luồng khí vô cùng u ám, lúc này đôi mắt hắn lạnh lẽo không có gì sánh được, hơn nữa còn có vết thương trên mặt, càng giống như là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Ông xã, mặt anh… Xảy ra chuyện gì?”
Mục Thành Quân đưa ngón tay chỉ vào mặt mình.
“Cô hỏi vết thương của tôi sao?”
“Phải, anh không sao chứ?”
“Không phải là cô muốn tôi chết sao?”
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trở nên khó hiểu, cuống quýt lắc đầu.
“Em không hiểu ý của anh.”
“Nghe không hiểu? XXR8T08, biển số xe này cô thấy quen thuộc sao?”
Đôi môi Lăng Thời Ngâm run rẩy, vội quay mặt sang chỗ khác.
“Em không biết.”
“Người phụ nữ ngồi bên trong thì sao? Cô cũng không biết?”
“Không biết, em không biết!”
Lăng Thời Ngâm cảm giác mình sẽ bị Mục Thành Quân uy hiếp tới phát điên lên rồi, cô ta giống như đang đứng trên một vách núi, không dám nhìn về phía trước, không dám quay đầu lại phía sau.
Cánh tay của Phó Lưu Âm bị cô ta cầm lấy, cô muốn tránh ra.
“Anh cả, chị dâu, nếu là chuyện của hai người, tôi cũng không tiện tham gia, tôi lên lầu trước.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121567/quyen-4-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.