Editor: Dế Mèn
“Còn có thể có lần sau?” Tưởng vậy, Phó Lưu Âm cũng liền hỏi ra như thế.
Mục Kính Sâm giơ tay nhéo nhéo cằm Phó Lưu Âm.
“Đương nhiên có thể, loại chuyện này làm người ta nghiện, càng làm càng muốn làm.”
“Hộp thuốc dưới nền nhà thật sự là của tôi sao?”
“Hộp thuốc của em sao lại rơi xuống đó được?”
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn sang hướng cửa.
“Mẹ hẳn đã tin, nhưng mẹ không gây khó dễ gì tôi.”
“Mặc kệ tin hay không, chỉ dựa vào chuyện hộp thuốc kia là của Lăng Thời Ngâm, mẹ thật sự không thể làm khó dễ em. Mọi việc phải coi trọng chứng cứ.”
Phó Lưu Âm đẩy bàn tay anh ra, hai tay Mục Kính Sâm lại chống hai bên người cô, không cho cô có cơ hội bỏ đi ngay.
“Tôi thấy em hôm nay lén lút liền biết em động tâm tư không chính đáng gì đó. Vỏ hộp thuốc và thuốc bên trong tôi vứt dùm em rồi.”
“Vứt? Vứt đi đâu?”
“Thùng rác.”
Phó Lưu Âm vừa nghe, sắc mặt liền lo lắng.
“Không phải chứ? Nếu bị người ta lục, hoặc nhìn thấy…”
“Cứ gấp vậy làm gì?” Mục Kính Sâm cười khẽ. “Đến chỗ hôn lễ mới vứt, ai lại đi lục?”
Phó Lưu Âm nghe vậy, thần sắc buông lỏng, nghĩ lại cũng đúng, Mục Kính Sâm nếu đã có thể điềm nhiên lấy được hộp thuốc, lại còn có thể vứt lại ở nhà hay sao?
—
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào thấy Mục Thành Quân đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121553/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.