Một tháng sau.
Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu đang nói chuyện.
“Bên ông chủ sẽ đi thẳng qua đó.”
Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi phía sau. Hứa Tình Thâm cũng không có ấn tượng tốt lắm với em họ của Tưởng Viễn Chu, chung quy mấy lần tiếp xúc của bọn họ đều là không ưa khi nhìn thấy nhau. Tưởng Viễn Chu thậm chí còn vì cô mà ra tay với cậu ta.
Nhưng hôm nay là ngày kết hôn của cậu ta, bọn họ không thể không đi.
Đi vào nơi tổ chức tiệc cưới, Tưởng Đông Đình đến sớm hơn bọn họ, đang nói chuyện với người bạn già bên cạnh. Vừa ngẩng đầu lên, trên mặt người kia nở nụ cười.
“Ông Tưởng, Viễn Chu tới rồi kìa! Trong số mấy người chúng ta, tôi thấy hạnh phúc nhất chính là ông đấy! Viễn Chu không chỉ sự nghiệp thành công, vợ nó còn sinh một thằng cháu đích tôn với một cháu gái cho ông, hạnh phúc thật!”
Người ngoài đều cho rằng Lâm Lâm và Duệ Duệ là song sinh, đều là cốt nhục nhà họ Tưởng, nhưng vấn đề huyết thống này đến giờ vẫn là một bí ẩn, Tưởng Viễn Chu càng không cho ông ta cơ hội gần gũi riêng với bọn trẻ.
Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm qua bên này, mỗi người tay bế một đứa con.
“Ông Tưởng, tôi qua đó chào.”
“Ông là trưởng bối, nó phải lại đây mới đúng.”
Tưởng Viễn Chu cũng đã đi tới trước mặt, anh giới thiệu với Hứa Tình Thâm.
“Đây là bác Tiêu.”
“Chào bác Tiêu ạ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121548/quyen-4-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.