Chương trước
Chương sau
Editor: Dế Mèn

Cửu Long Thương.

Hứa Vượng vào nhà; vẻ mặt Hứa Minh Xuyên đang ở trạng thái bị dồn đến ngây ngốc; Triệu Phương Hoa thì như gà mái bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để chiến đấu. Đôi mắt giận dữ trừng to, bà ta chắn trước mặt Hứa Minh Xuyên, sợ cái người ngoài Hứa Tình Thâm này đoạt đồ mà con mình đã có được.

“Sao lại thế này hả?” Hứa Vượng tiến lên, kéo cổ tay Triệu Phương Hoa. “Có chuyện từ từ nói.”

“Có thể từ từ nói sao? Hôm nay chuyển nhà, vốn là ngày tốt.” Hơi thở Triệu Phương Hoa mắc ở cổ họng, có chút cảm giác đi lên không được đi xuống không xong. “Minh Xuyên còn chưa ở cô ta đã nói phải bán nhà, cô ta đang có âm mưu gì chứ?”

“Mẹ!” Hứa Minh Xuyên cũng bất đắc dĩ. “Trước hết mẹ nghe chị nói cho hết đã, mẹ đừng có làm ầm lên ngay vậy chứ!”

“Nếu không phải bất đắc dĩ, con cũng sẽ không có ý định như vậy. Yên tâm, chuyện nhà ở sau còn có thể giải quyết…”

“Giải quyết cái gì? Minh Xuyên đã ký, nó còn chưa được gì.”

Hứa Tình Thâm tiến lên, kéo Hứa Minh Xuyên lại. Triệu Phương Hoa thấy thế, đẩy tay cô ra: “Cô đừng mơ!”

“Con nói chuyện với Minh Xuyên.”

Triệu Phương Hoa kéo Hứa Minh Xuyên lại mấy bước.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Hứa Tình Thâm lòng nóng như lửa đốt, lúc này dùng câu kiến bò trên lửa để hình dung cô cũng không hề quá. Lúc đi vào không phải cô không thấy Triệu Phương Hoa ở đó, nhưng nếu phải bán nhà thì không có khả năng gạt được bà ta. Với lại, Hứa Tình Thâm hiện tại không có thời gian trốn tránh cái này cái kia, có khi cô kéo dài khoảng chừng nửa phút thì Tưởng Viễn Chu sẽ xảy ra chuyện.

Hứa Minh Xuyên nhìn chăm chú người chị trước mặt, cô một chút tinh thần cũng không có, cả người bị phủ trong một lớp bóng ma không xua đi được. Cậu biết, nếu không phải gặp gỡ chuyện lớn, Hứa Tình Thâm sẽ không như vậy.

Hứa Minh Xuyên đẩy Triệu Phương Hoa ra, đi đến trước mặt Hứa Tình Thâm.

“Chị, nhất định gần đây chị mệt mỏi lắm rồi phải không? Đi, em mời chị ra ngoài ăn.”

“Minh Xuyên!” Triệu Phương Hoa vội vàng kéo cậu. “Con đừng hồ đồ!”

“Mẹ, yên tâm đi, con không hồ đồ, có chuyện gì con nhất định sẽ bàn bạc với mẹ.” Minh Xuyên ghé lại gần tai Triệu Phương Hoa, nói: “Mẹ không thể như vậy với chị, sau này có việc gì mẹ có nghĩ tới việc phải nhờ chị không? Cái tính của mẹ đó…”

Hứa Minh Xuyên nói xong, đi qua đi ôm lấy vai Hứa Tình Thâm.

“Mẹ, mẹ yên tâm, chúng con về mau thôi.”

Hứa Vượng cũng phụ giữ chặt Triệu Phương Hoa. Hứa Minh Xuyên dẫn Hứa Tình Thâm ra ngoài. Bên ngoài Cửu Long Thương gì cũng có, cậu chọn một quán ăn yên tĩnh, dẫn Hứa Tình Thâm vào.

Hứa Tình Thâm có chút không thể nói rõ hết, Hứa Minh Xuyên nhìn ra được. Cả người cô khẫn trương căng thẳng như vậy, cậu đứng dậy đi mua hai ly ca cao nóng, lúc về, đưa một ly cho Hứa Tình Thâm.

“Chị, uống đi, có chuyện gì từ từ mà nói.”

Hứa Tình Thâm tay ôm ly, ấm áp xuyên qua lòng bàn tay cô truyền ra một chút, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm lòng cô có không ít an ủi.

“Chị, chị gặp chuyện gì vậy? Anh rể đâu?”

Hứa Tình Thâm cố nén một hơi, nước mắt ở hốc mắt lăn ra.

“Minh Xuyên, thực xin lỗi, chị thật sự cần em giúp đỡ, cần số tiền này.”

“Được, căn nhà này vốn là của anh chị. Chị, chị cần tiền, những lần khác em không giúp được chị, nhưng em đồng ý bán căn nhà.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, tay ôm kín mặt, “Cám ơn!”

“Bán nhà… đủ không?” Hứa Minh Xuyên nhìn Hứa Tình Thâm phía đối diện.

“Là anh rể gặp chuyện gì phải không? Không sao, chị đừng hoảng, anh ấy nhất định có thể vượt qua, nếu vẫn thiếu tiền thì chị cứ nói với em, em không có nhiều, mấy chục ngàn…”

“Minh Xuyên!” Hứa Tình Thâm vội cầm bàn tay cậu. “Những việc khác, em không cần nhọc lòng, có điều bây giờ tạm thời để em thiệt thòi.”

“Này có gì mà thiệt thòi, em cũng đã quen sống trong nhà rồi.”

“Bây giờ chị sẽ đi tìm nhân viên môi giới, nếu giá tốt hẳn sẽ bán được thôi, bên phía mẹ…”

Hứa Minh Xuyên cười khẽ: “Bán nhà cần mang những gì? Chứng minh nhân dân, giấy nhà với sổ hộ khẩu sao? Đợi lát nữa chị hỏi nhân viên môi giới cho rõ rồi nói cho em biết. Đồ mẹ để ở đâu em biết cả, hộ khẩu em cũng có thể lấy trộm.”

Hứa Minh Xuyên không chút nào do dự, thậm chí không hỏi một câu căn nhà này có thể bán được bao nhiêu tiền.

Cô lau mắt. “Được, giờ chị đi liền.”

“Mau đi đi!”

Hứa Tình Thâm đi rồi, Hứa Minh Xuyên cũng đứng dậy chuẩn bị về, vừa ra ngoài, Hạ Manh điện thoại tới.

Cậu vừa móc chìa khóa xe ra, vừa nhận máy: “Alo, Manh Manh!”

“Minh Xuyên, anh ở đâu thế? Sao còn chưa tới hả?”

“Anh tới ngay đây…”

Hạ Manh ở nhà đã chuẩn bị xong hết, miệng đầy hân hoan hỏi: “Nhà bên kia đã dọn xong chưa?”

Bước chân của Hứa Minh Xuyên bỗng nhiên có chút nặng nề. Cậu đi đến bên xe, không lập tức mở cửa ngồi vào.

“Manh Manh, có chuyện anh muốn nói với em một tiếng.”

“Chuyện gì?”

“Chị anh hiện tại có việc gấp, chị ấy cần tiền. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết, nhưng anh nhìn ra được chị ấy thật sự sốt ruột. Căn nhà Cửu Long Thương bên này phải tạm thời bán đi.”

“Anh nói cái gì?” Hạ Manh cho rằng mình nghe lầm. “Chị với anh rể anh có tiền vậy mà, sao phải bán nhà chứ?”

“Anh cũng không rõ lắm, nhưng bộ dạng của chị gái anh… Nói thế nào nhỉ, gấp gáp một cách vô cùng vô cùng khác thường! Hơn nữa chị ấy từ trước đến giờ luôn có chủ kiến, chị nói qua một thời gian vẫn có thể mua lại nhà.” Hứa Minh Xuyên hơi ngừng lại. Chuyện bán nhà, thật ra cậu không lo về Triệu Phương Hoa, tiền trảm hậu tấu cùng lắm bị bà ta mắng một hồi; nhưng với Hạ Manh không giống vậy, dù sao cũng là người sẽ cùng sống với mình.

“Manh Manh, nhà vốn là anh rể anh cho, bây giờ họ cần dùng tiền gấp…”

Hạ Manh nghe ra ý tứ của cậu. Nhưng đó là Cửu Long Thương đó, cô đã lên mạng tra, nhà ở đây cũng không phải phú hào là có thể mua được, trị giá một – hai trăm triệu. Lúc biết được, cô có cảm giác như từ trên trời rớt xuống cái bánh có nhân. Bọn họ đều là những người gia đình bình thường, có thể sống trong Cửu Long Thương, vậy cũng như cô bé Lọ Lem đột nhiên bước vào thế giới cổ tích rồi.

“Minh Xuyên, anh thật sự muốn bán sao?”

“Chị gái anh đã mở miệng, chị ấy tốt với anh nhất, anh nhất định sẽ nghe.”

Hạ Manh mím môi: “Minh Xuyên, có câu em không biết nên nói hay không, anh với chị gái anh dù sao cũng là cùng cha khác mẹ…”

“Manh Manh, chị gái anh vẫn luôn coi anh là em ruột, thậm chí còn vì anh mà thiếu chút nữa bỏ mạng, chị là chị ruột anh.”

Hạ Manh nghe thế, gật đầu: “Minh Xuyên, nếu vậy thì anh quyết định đi.”

“Em…”

“Em không sao, anh muốn sống ở Cửu Long Thương, em sẽ sống với anh ở Cửu Long Thương. Nhưng bây giờ không có nhà, em vẫn sẽ theo anh, chúng ta đừng ghét bỏ nhau là được.”

Hứa Minh Xuyên nghe vậy, trái tim hoàn toàn thả lỏng lại.

Hạ Manh cúp điện thoại. Cô nghĩ, nghĩ sản nghiệp nhà họ Tưởng rất lớn, không thể nào sẽ kết thúc như vậy, nếu chuyện bán nhà đã là kết cục đã định thì cô cũng không tiện ngăn cản. Cô cũng thật lòng yêu Hứa Minh Xuyên, chuyện sau này để nói sau. Cô hy vọng Hứa Tình Thâm có thể đứng lên trở lại; nói như vậy, cũng có thể giúp đỡ bọn họ không ít. Tâm tư cô thực tế, nhưng loại thực tế này cũng không có gì không tốt, ít ra cô không có ý xấu.



Hứa Tình Thâm đi vào công ty môi giới. Cô chỉ có một yêu cầu: mau chóng bán được, mau chóng cầm được tiền.

Vừa nghe là căn hộ ở Cửu Long Thương, nhân viên môi giới trong mắt gần như bắn ra ánh sáng. Phải biết rằng căn hộ bên đó sôi động tới mức nào, lúc trước còn chưa tới kịp bắt đầu phiên giao dịch, cũng đã được đặt hết rồi.

Hai ngày trước còn có một khách hàng tới nói, nhờ cô ta để ý giúp coi bên kia còn căn hộ nào trống không.

Nhưng những người đã mua được Cửu Long Thương không có khả năng sẽ đi bán lại, đột nhiên đụng được cơ hội như bây giờ, nhân viên môi giới cũng có chút trở tay không kịp.

Hứa Tình Thâm bảo cô ta định giá giúp.

“Tôi biết là không kịp, nhưng tôi mong có thể cầm được tiền ngay ngày mai, trễ nhất là sau buổi sáng nhất định phải giao dịch thành công.”

“Cái gì?” Đối phương nghe vậy, khó tin mà nhìn cô chằm chằm. “Cái này gần như là chuyện không có khả năng.”

Hứa Tình Thâm ghé lại trước mặt cô ta, đè thấp giọng nói: “Chuyện tôi muốn bán nhà, nhất định phải giữ bí mật, đặc biệt có một số truyền thông cắn rất chặt, tôi không muốn bọn họ biết. Sau khi chuyện thành công, ngoài tiền thuê, tôi có thể cho cô một số tiền nữa, nhưng mà chuyện này thật sự nhờ cô.”

“Chị Tưởng, không nói gạt chị, cứ bán gấp gáp như vậy tôi e sẽ bất lợi cho chị. Mấy hôm trước có khách hàng bảo tôi để ý căn hộ ở Cửu Long Thương, chị nôn nóng thế này, đối phương nhất định sẽ ép giá.”

Hứa Tình Thâm cũng không còn cách khác.

“Chỉ cần không thấp quá, tôi đều có thể chấp nhận. Nhưng nhất thiết phải bán được nhanh một chút!”

“Vậy được, có những lời này của chị là tôi an tâm rồi.”

Sau khi về, trái tim Hứa Tình Thâm vẫn luôn treo lơ lửng. Đối phương không liên hệ, khiến cô luôn thấp thỏm, cô cơm cũng ăn không vô, cả một ngụm nước cũng không muốn uống. Buổi chiều, nhân viên môi giới gọi điện thoại cho cô.

“Alo.”

“Tưởng phu nhân, tôi vừa nói chuyện giúp chị, cũng nói ý muốn bán nhanh, nhưng giá đối phương ra thật sự quá rẻ mạt.”

“Bao nhiêu?”

“Anh ta nói, cao nhất chỉ có thể được một trăm triệu.”

Hứa Tình Thâm trong lòng thả lỏng.

“Được, giá này tôi chấp nhận.”

“Nhà của chị vừa được đưa ra bán, ít nhất cũng phải lỗ một phần ba, lại còn các thiết bị trong nhà…”

Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại.

“Tôi biết.”

“Vậy nếu chị cảm thấy có thể nói chuyện được, tôi sẽ tiếp tục liên hệ bên kia. Chuyện tiền bạc chị yên tâm, một khi thỏa thuận xong, tin rằng tất cả mọi người đều vui vẻ.”

Hứa Tình Thâm nóng ruột lo lắng, nhưng vẫn rất có lý trí.

“Cô nói chuyện với anh ta, ít nhất cũng phải cho anh ta rõ tôi không hài lòng với cái giá này. Cô làm nghề này, cô hẳn biết nên làm thế nào. Tôi không muốn lãng phí thời gian để anh ta ép giá tôi đâu.”

“Được ạ.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, cả đêm không ngủ, tới lúc này lại hoàn toàn không muốn ngủ.

Lúc nhá nhem tối, nhân viên môi giới lại gọi điện thoại tới.

Giọng cô ta ấp a ấp úng: “Chị Tưởng, đối phương nói đột ngột như vậy không lấy đâu ra được nhiều tiền như thế.”

“Rồi sao?”

“Cô ấy ép xuống năm triệu.”

Chuyện này chẳng khác gì kẻ nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của. Hứa Tình Thâm trong lòng biết rõ, nhưng cơn tức này nhất định phải nuốt xuống.

“Cũng được!”

“Ngại quá ạ!”

“Này cũng không liên quan tới cô.”

Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, ngồi ở mép giường, không còn sức lực. Chưa được hai mươi phút, chuông di động lần thứ hai vang lên. Hứa Tình Thâm kéo tâm tư dậy, nhìn màn hình hiển thị, vẫn là nhân viên môi giới gọi tới.

Trong lòng cô bốc lên cơn bực bội: “Alo?”

“Chị Tưởng!”

“Làm sao vậy?”

“Trước hết chị đừng nóng giận, kiểu người mua này tôi rất hay gặp. Anh ta lại nói vợ anh ta cảm thấy giá quá đắt, cho anh ta từ từ, trừ phi…”

“Nói đi, lần này bọn họ muốn xuống giá bao nhiêu nữa?”

“Ép xuống hai triệu ạ.”

Hơi thở của Hứa Tình Thâm mắc nghẹn giữa họng, lửa giận trong lòng chồng chất, trong lòng vốn đang bị dồn ép, không chỗ phát tiết.

“Bảo hắn đi chết đi! Nói với hắn tôi không bán! Chút tiền ấy mà muốn mua căn hộ Cửu Long Thương? Hắn muốn người ta đều lấy hắn ra cười nhạo sao? Cô cứ nói nguyên văn lại cho hắn, nếu hắn cảm thấy đắt, tôi đây bây giờ sẽ lậo tức bắn tin, tôi cũng không tin chẳng ai mua nổi!”

Hứa Tình Thâm nói xong, ngắt điện thoại. Cô đứng dậy, nện mạnh di động xuống giường.

Cô chưa từng phải phiền lòng vì loại chuyện như vầy. Cô chỉ muốn thuận lợi cầm được tiền, thuận lợi cứu Tưởng Viễn Chu ra, vì sao chuyện này mỗi một lúc đều khó vậy chứ?

Hứa Tình Thâm nằm trên chiếc giường lớn, trong đầu lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cô nghĩ tới cảnh bắt cóc trong phim xã hội đen, nghĩ đến khả năng Tưởng Viễn Chu có bị giết con tin, đầu như là bị ai đánh mạnh vào. Di động ở ngay bên tai cô. Lúc tiếng chuông không ngừng vang lên, Hứa Tình Thâm ôm lấy đầu, cô không muốn nghe, không muốn nghe chút nào.

Sau một hồi, cô buông tay ra, âm thanh vẫn còn tiếp tục.

Hứa Tình Thâm cầm di động vào lòng bàn tay: “Alo.”

“Chị Tưởng, bên kia không cố chấp nữa, đồng ý ngày mai hoàn thành thủ tục mua bán, vẫn giá trước đó, cuối cùng hai triệu không ép, chị xem xem?”

Hứa Tình Thâm đứng dậy, giọng nói mang theo một chút lành lạnh và mỏi mệt.

“Được, cô nhắn cho tôi những thứ, giấy tờ cần mang theo.”

“Dạ.”

Hai người ở trong điện thoại nói một vài điều chi tiết, sau khi ngắt điện thoại, Hứa Tình Thâm buông cánh tay xuống. Người cô mềm đi, lần này không phải ngồi xuống giường mà xụi lơ trên mặt đất. Việc đã xong, nhưng cô không thấy phấn chấn.

Hai tay cô ôm đầu, đau khóc thành tiếng, không ngừng đụng đầu vào cạnh giường, tuy cũng không thấy đau nhưng cô vẫn cứ lặp đi lặp lại động tác này.



Màn đêm buông xuống, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông thân thể khoẻ mạnh tiến vào, bày một chiếc bàn gỗ giản dị.

Cơm chiều cũng được mang vào. Tưởng Viễn Chu nhìn đồng hồ. Hứa Ngôn đói đến váng đầu hoa mắt, nhìn thấy đồ không khỏi bước tới mấy bước.

Một tên để hòm thuốc rầm xuống bàn. Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên.

“Anh tính nhốt chúng tôi tới khi nào?”

“Anh yên tâm, chị Tưởng đang bán nhà vì số tiền chuộc anh.”

Nét mặt Tưởng Viễn Chu khẽ thay đổi.

“Vậy tốt, cầm được tiền thì anh hãy thả chúng tôi ra.”

Gã đàn ông lạnh lùng cười, không nói nữa. Hứa Ngôn lấy hòm thuốc tới. Cô ta đi đến cạnh Tưởng Viễn Chu, sau đó mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra băng gạc và nước sát trùng vết thương.

“Tôi xử lý vết thương cho anh trước.”

Gã đàn ông nhìn nhìn, trong giọng nói đầy vẻ chọc ghẹo: “Mang theo người phụ nữ này là ý của Tưởng tiên sinh. Bây giờ xem ra, mang theo là đúng rồi. Cô ta không chỉ sẽ xử lý vết thương cho anh, mà nếu Tưởng tiên sinh tịch mịch trống vắng, người phụ nữ này còn có thể cùng anh…”

Xung quanh truyền đến cười vang, sắc mặt Hứa Ngôn tái nhợt, bỗng nhiên hắt nước sát trùng trong tay vào gã đàn ông.

Gã đàn ông không ngờ cô ta dám động thủ. Tưởng Viễn Chu nhìn thấy, đè cổ tay Hứa Ngôn lại theo phản xạ. Gã đàn ông lau mặt, tuy đội khăn trùm đầu, nhưng trong cặp mắt kia vẫn bắn ra vẻ hung ác nham hiểm như cũ, không che giấu được. Gã hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, bước đến phía cô ta.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy.

“Anh không nhất thiết phải so đo với một người phụ nữ.”

“Mày cũng đừng quên, hiện tại mày đang bị nhốt ở đây, không phải ông trời, không phải thần thánh, mày có khác gì tù nhân?”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ mấp máy: “Nhưng ít ra, không có tôi, anh sẽ không cầm được số tiền kia. Tưởng Viễn Chu tôi đáng giá bao nhiêu tiền, trong lòng anh rõ nhất.”

Tầm mắt gã đàn ông rơi xuống trên người Hứa Ngôn, gã giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào cô ta: “Đợi đấy!”

Đám người xoay người bỏ đi. Lúc này Lão Bạch mời thở phào một hơi. Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi mà ngồi lại chỗ cũ.

“Nếu cô không thể quản lý tốt cảm xúc của mình, người bị hại cũng sẽ là cô.”

“Thực xin lỗi!”

Tưởng Viễn Chu ngẩng mặt nhìn về phía cô ta.

“Cô không cần nói xin lỗi với tôi.”

“Cám ơn anh đã nói giúp tôi, nếu không có anh nói…”

Tưởng Viễn Chu lên tiếng hừ lạnh: “Nếu bọn chúng khăng khăng muốn mạng cô thì tôi cũng không giúp được cô. Ở đây, nói sai một câu cũng đều nguy hiểm tới tính mạng.”

Hứa Ngôn không nói nữa. Cô ta lấy một lọ thuốc nước khác từ trong rương ra. Vết thương trên đầu Tưởng Viễn Chu vẫn như khi băng bó lúc đầu, đã khô máu. Miếng vải chưa được bóc xuống, cô ta chỉ có thể thật cẩn thận chấm thuốc nước để lau sạch.

Lão Bạch ở cách đó không xa nhìn, hỏi: “Vết thương của Tưởng tiên sinh không có trở ngại gì chứ?”

Bàn tay Hứa Ngôn hơi run, đợi khi bóc mảnh vải ra, nhìn rõ miệng vết thương rồi mới nói: “Chỗ này không có điều kiện, không thể khâu lại, chỉ có thể sơ cứu đơn giản trước.”

Cô ta cúi lưng, rửa sạch kỹ vết thương cho anh.

Tưởng Viễn Chu nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hình ảnh Hứa Tình Thâm.

“Cô cũng là bác sĩ?”

“Không được xem là vậy.”

“Vậy là gì?”

“Từng học vài thứ đơn giản, nhưng làm bác sĩ thì còn cả một khoảng cách lớn.”

Miệng vết thương của Tưởng Viễn Chu bị động vào nhẹ, đau đến nhăn mày.

“Kỳ thực phụ nữ các cô thì cứ làm vài chuyện phụ nữ nên làm, không học y là phù hợp.”

Trong lòng anh nhớ nhung người ấy, ngập lòng đều là cô.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên muốn nói chuyện với người ta, như thể như vậy là mới có thể khiến anh vơi bớt nhớ nhung cô.

“Còn cả khi đứng trước bàn mổ, đẫm máu tới cỡ nào? Gặp những rắc rối trong ngành y, các cô cũng không biết nên giải quyết thế nào…”

Hứa Ngôn quấn băng gạc quấn lên miệng vết thương của anh.

“Nhưng làm bác sĩ thì có thể cứu người, đây là nghề thiêng liêng nhất.”

“Nhưng cô ấy lại vất vả, còn nữa, không được để một chút sai lầm. Hàng ngày phải đối mặt với người nhà bệnh nhân, đặc biệt có vài người quyền thế lớn, lại có kẻ như vô lại.”

Dọc đường đi, Hứa Ngôn cũng chưa nghe Tưởng Viễn Chu nói về cái gì. Anh đột ngột như bật máy hát, giọng anh nói chuyện dễ nghe như thế, trong giọng nói là đang phàn nàn? Hay vẫn là đau lòng đây?

“Bác sĩ cứu người không sai, nhưng nhìn mà không cứu được còn ai coi là Bồ Tát sống nữa?”

Động tác của Hứa Ngôn càng thêm vô cùng cẩn thận, nghe Tưởng Viễn Chu nói như vậy, nhịn không được mở miệng nói: “Tôi không phải bác sĩ.”

Người đàn ông ngẩn ra, sau đó khẽ cười: “Không phải tôi đang nói cô.”

Lão Bạch sớm đã thành quen nên không thấy có gì khó hiểu. Hứa Ngôn vẫn tiếp tục việc đang làm dở tay. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên chân người phụ nữ, cô ta cũng đã đi một đoạn đường không ngắn, trên quần đều là bùn, trông nhếch nhác không chịu nổi.

“Vậy anh Tưởng đang nói ai?”

“Vợ tôi.”

Hứa Ngôn hơi dừng lại: “Chị Tưởng là bác sĩ?”

“Phải.”

“Anh Tưởng nhất định rất có tiền ạ? Vậy chị Tưởng sao nhất định phải làm bác sĩ chứ?”

Về điểm này, Tưởng Viễn Chu giải thích không được, nhưng anh cũng thể hiểu theo ý của anh.

“Là một phụ nữ, cô ấy muốn độc lập về kinh tế. Còn nữa, những thứ cô ấy tôn trọng, đây là việc tôi không thể thay đổi.”

“Đúng.” Hứa Ngôn hơi thờ ơ. “Rất nhiều người cũng giống chị Tưởng.”

Tưởng Viễn Chu nghe, lại lắc lắc đầu: “Không, Tưởng phu nhân của tôi là độc nhất vô nhị.”

Lão Bạch khẽ nhíu mi, đã là lúc nào rồi mà Tưởng Viễn Chu còn ở đây khiến bọn FA phải ghen tị chứ, đối với mình đã là đủ rồi, lại còn không hề keo kiệt với người không quen biết nữa!

Sắc mặt Hứa Ngôn khẽ thay đổi, giúp anh xử lý sạch vết thương. Trong phòng có độc nhất một toilet, cô ta đi qua đó rửa sạch tay.

“Tưởng tiên sinh, nếu lấy được tiền chuộc rồi, bọn người đó thật sự sẽ thả chúng ta đi sao?”

“Có trời biết.” Tưởng Viễn Chu không mang tâm lý hy vọng vào may rủi.

“Tôi chỉ biết là nếu Tình Thâm không lấy đâu ra được tiền chuộc thì chúng ta nhất định sẽ không được bình an.”

“Nhưng Tưởng phu nhân… có thể có tiền sao?”

Tưởng Viễn Chu gật đầu: “Cô ấy nghèo muốn chết.”

“May là ngày đó đã làm xong thủ tục sang tên nhà cho Hứa Minh Xuyên.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu vỗ vào trán mình, ngón tay sờ sờ mặt.

“Nếu lần này tôi có thể sống sót trở về, tôi nhất định phải chuyển cho Tình Thâm một khoản tiền lớn, lỡ lần sau…”

Lão Bạch nghe thế thì hãi hùng khiếp vía, tâm trạng do bị nhốt vốn đã uất ức tới cực điểm, chỉ bốn chữ “sống sót trở về” cũng đã đủ tra tấn người ta. Lão Bạch dựa vào tường, nói: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói lần sau, trải qua chuyện này kiếp sau tôi cũng không muốn bị lại nữa.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu gồng bên người, nhìn chiếc giường dưới người.

Đêm nay nhất định không thể quay về, Lão Bạch đi tới, chuẩn bị đồ ăn tốt nhất cho Tưởng Viễn Chu. Hứa Ngôn rửa tay xong cũng đi ra.



Giấy tờ cuộc đấu giá được gửi đến Hứa Tình Thâm bằng chuyển phát nhanh.

Chuyện bán Cửu Long Thương tuy là sự biến đổi bất ngờ, nhưng Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng cầm được tiền.



Nhà họ Tưởng.

Tưởng Đông Đình mấy ngày này vẫn luôn ở trong nhà, không đi ra ngoài. Vệ sĩ ngoài cổng trước sau không chịu cho đi, làm ông ta bị cầm tù hoàn toàn.

Nhưng việc như thế vẫn phải có chút tin tức truyền đi.

Quản gia dập ống nghe, vẻ giật mình trên mặt còn chưa bị đánh tan, ông ta nhìn về phía Tưởng Đông Đình ngồi ở sô pha, nói: “Ông chủ, cô Hứa bán Cửu Long Thương rồi.”

“Ông nói cái gì?”

“Cửu Long Thương bị bán.”

Trên mặt Tưởng Đông Đình cũng có vẻ không tin. “Vì sao cô ta muốn bán Cửu Long Thương? Viễn Chu đâu?”

“Tưởng tiên sinh hình như đi công tác.”

“Không đúng!” Tưởng Đông Đình đứng dậy. “Nhà của Viễn Chu, cô ta lấy gì mà bán được?”

“Có lẽ, có lẽ Cửu Long Thương đã được cho cô Hứa.”

“Nực cười!” Tưởng Đông Đình đi lại tại chỗ. “Tôi đã nói cô ta toan tính tiền bạc mà Viễn Chu không tin. Chỉ một căn hộ ở Cửu Long Thương thì nhà họ Hứa dù cho không ăn không uống mấy đời cũng đừng nghĩ kiếm được.”

“Ông chủ, bán cũng đã bán rồi, chúng ta không phải cũng không còn cách nào sao?”

Tưởng Đông Đình đi đến trước điện thoại.

“Gọi cho Viễn Chu!”

“Dạ.”

Quản gia đã ghi tạc số điện thoại của Tưởng Viễn Chu trong lòng, nhấn một dãy số lại phát hiện tắt máy. Sắc mặt ông ta hơi nặng nề, tay còn giơ ống nghe.

“Ông chủ, di động cậu Tưởng tắt máy.”

“Cái gì?” Tưởng Đông Đình trong lòng cả kinh, mơ hồ có dự cảm không tốt.

“Cậu Tưởng sẽ không xảy ra chuyện chứ ạ?”

Tưởng Đông Đình ngồi xuống lại sô pha.

“Người phụ nữ này…”

“Nếu không thì hỏi cô Hứa xem ạ?”

“Chuyện cô ta bán nhà rất kỳ quặc. Lại không liên lạc được với Viễn Chu.” Nỗi bất an trong lòng Tưởng Đông Đình càng lúc càng nhiều lên.

“Lát ông gọi lại, di động của nó tắt máy, cùng lắm là đang ở trên máy bay hay có cuộc họp thôi. Nếu gọi mãi không được thì khẳng định đã xảy ra chuyện.”

“Dạ.”



Ở cuộc đấu giá, Hứa Tình Thâm đi một mình, cô cũng không báo cho ai. Hứa Tình Thâm chưa từng tham dự dịp nào như thế này. Cô giấu vẻ khẩn trương trên khuôn mặt, theo một người khác đi vào.

Ngồi vào chỗ xong, Hứa Tình Thâm nhìn quanh bốn phía, nơi đấu giá rất rộng, cũng có người lục tục tiến vào, đều là nhận được thư mời. Hứa Tình Thâm nắm chặt túi trong tay, sợ chỗ này bỗng nhiên xuất hiện kẻ nào giật túi xách mình. Cô hết sức ra vẻ bình tĩnh, không khỏi xem giờ.

“Hứa Tình Thâm?”

Một âm thanh từ phía sau truyền đến, cô không khỏi quay đầu lại, tự nhiên lại thấy Lăng Thời Ngâm.

Hứa Tình Thâm không quan tâm, quay đầu đi.

Người phụ nữ bước xuống, tầm mắt rơi xuống trên người cô.

“Sao chị ở đây?”

“Cô có thể tới đây, sao tôi không được?”

Lăng Thời Ngâm cảm thấy buồn cười: “Sao, Tưởng Viễn Chu còn muốn dẫn chị tới nơi này để mở mang kiến thức? Anh ta đâu rồi?”

“Cô quản chồng mình cho tốt là được, đỡ phải lại bị đối xử theo cách đặc biệt, khuya khoắt còn phải tới bệnh viện.”

“Chị!!!!” Lăng Thời Ngâm bị bóc vết sẹo, không nén được cơn giận.

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm xanh mét, vừa muốn cáu lên liền thấy Mục Thành Quân ở cách đó không xa sau đang đi tới sau khi chào hỏi mọi người.

“Ông xã!”

Mục Thành Quân kéo tay cô ta, đang ngồi xuống, ngẩng mắt lên thì vừa lúc phát hiện Hứa Tình Thâm ngồi đàng trước.

“Khéo vậy, chị Tưởng cũng ở đây!”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, đành quay đầu lại chào hỏi hắn: “Anh Mục!”

“Sao không thấy anh Tưởng?”

Hứa Tình Thâm đè ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống, mặt làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra, nói: “Anh ấy đi công tác.”

“Thì ra là thế!”

Cuộc đấu giá nhanh chóng bắt đầu, Hứa Tình Thâm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về phía trước.

Mục Thành Quân nghiêng người tới lại gần bên tai Lăng Thời Ngâm.

“Có nhìn trúng cái nào không?”

Cô ta khẽ lắc đầu, khóe miệng mỉm cười nói: “Vẫn chưa nhìn được.”

“Không sao, đợi lát nữa chỉ cần là em nhìn trúng, anh đều mua cho em.”

“Cám ơn ông xã!”

Đuôi mắt Lăng Thời Ngâm liếc qua Hứa Tình Thâm. Hôm nay cô ta phải xem Hứa Tình Thâm nhìn trúng cái gì. Kẻ đã đoạt người của cô ta, cuộc sống của cô ta, đợi lát nữa Hứa Tình Thâm thích gì, Lăng Thời Ngâm cô ta cũng phải đoạt lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.