“Anh khẽ một chút!” Hứa Tình Thâm đè thấp giọng nói: “Đừng làm con giật mình!”
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường. Hai tay cô muốn vùng vẫy, Tưởng Viễn Chu cho cô cơ hội nhúc nhích. Cô hất cánh tay ra, Tưởng Viễn Chu lần thứ hai giữ chặt cổ tay cô lại, ghì tay cô một trái một phải xuống hai bên hông.
“Anh… Ba anh không sao đó chứ?”
Tưởng Viễn Chu không hiểu, anh trước giờ cũng chưa từng vì một người phụ nữ mà ra moi tim móc gan ra nông nỗi thế này, cô sao lại chẳng nhìn ra?
Nếu cô thấy được, cô đã chẳng thờ ơ như vậy.
“Hứa Tình Thâm, nói em yêu anh đi!”
Hứa Tình Thâm hai mắt mở to hơn.
“Anh nói cái gì?”
“Nói em yêu anh!”
Cô nhíu mày, trong mắt lộ vẻ do dự, cảm giác không tin này là vì không rõ Tưởng Viễn Chu… Anh vì sao đột nhiên lại như vậy?
Thế nhưng hành động nhỏ đó lại không hề bị đôi mắt Tưởng Viễn Chu bỏ qua. Hứa Tình Thâm mãi không chịu nói, người đàn ông cười khẽ, nhưng nụ cười này lại hoàn toàn không giống nụ cười ngày thường của anh, đã không còn ấm áp, thậm chí có chút lạnh lẽo.
“Nói một câu yêu anh khó vậy ư?”
“Tưởng Viễn Chu, hôm nay anh sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu kéo cô lại gần, nửa người trên của Hứa Tình Thâm lơ lửng giữa không trung lại bị Tưởng Viễn Chu ấn trở xuống.
“Em đã nói với Phương Thành rồi phải không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm trở nên thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121518/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.