Dù sao thì Mục Thành Quân cũng là người coi trọng mặt mũi, tuy rằng hắn không nghe thấy Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu đang nói gì, nhưng động tác của hai người có giằng co một cách mờ ám. Bàn tay hắn để xuôi ở bên người nắm chặt lại, Hứa Tình Thâm ở phía sau lưng hắn liếc nhìn. Cô không hề do dự, bước trên giày cao gót bước nhanh tới.
Hứa Tình Thâm đi ngang qua Mục Thành Quân, tiếng gót giầy nện mạnh trên mặt đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy cô.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh anh, ánh mắt không hề có ý tốt nhìn chăm chú về phía Lăng Thời Ngâm.
“Đang nói gì đấy? Trốn ở nơi như vậy.”
Lăng Thời Ngâm bỗng giật mình lo sợ, xoay người sang chỗ khác, đường nhìn vượt qua Lăng Thời Ngâm, vẫn còn thấy Mục Thành Quân.
Trên mặt cô ta có vẻ hoảng hốt rõ rệt, Tưởng Viễn Chu lại ngược lại, thần sắc tự nhiên. Hứa Tình Thâm ghé sát vào anh.
“Trò chuyện gì vậy? Lôi lôi kéo kéo, thành thể thống gì chứ?”
“Không nói chuyện gì.” Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
Lăng Thời Ngâm đi tới bên cạnh Mục Thành Quân.
“Ông xã.”
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bàn tay Hứa Tình Thâm ôm cánh tay Tưởng Viễn Chu hơi siết lại.
“Cô Mục, tôi hy vọng sau này cô nên biết hai chữ “né tránh” viết như thế nào, tuy rằng ở đây không có bao nhiêu người lui tới, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121513/quyen-3-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.