Chương trước
Chương sau
Tưởng Viễn Chu tự nhiên đón lấy đứa trẻ bế trong tay, Lâm Lâm cũng không lạ anh lắm, chỉ chăm chú nhìn anh chằm chằm, sau đó bàn tay không ngừng vỗ vào bả vai anh.

Lão Bạch đi theo tài xế ở phía trước, Hứa Tình Thâm thì đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô có chút sưng.

“Để anh dặn người bế Duệ Duệ qua đó.”

Hứa Tình Thâm cười cười: “Vâng.”

Lúc Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi vào nhà, Hứa Tình Thâm dừng lại, ánh mắt đầy mâu thuẫn nhìn sau tấm lưng dài rộng của người đàn ông, anh thay giày ở huyền quan, lại không đợi Hứa Tình Thâm tiến vào.

Người đàn ông bế Lâm Lâm đi ra ngoài một bước, nhìn thấy Hứa Tình Thâm quay người sang, đang nhìn bốn phía.

Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, hỏi:”Thích nơi này sao?”

Hứa Tình Thâm thu hồi thần sắc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhàn nhạt, cô đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.

“Tối nay là có thể vào ở sao?”

“Ừ, anh dẫn em vào xem.”

Cửa có chuẩn bị dép cho Hứa Tình Thâm, cô thay xong đi vào trong, Tưởng Viễn Chu một tay ôm Lâm Lâm, tay kia dắt Hứa Tình Thâm. Bàn tay của anh ấm áp mà mạnh mẽ, Hứa Tình Thâm nhìn qua gò má Tưởng Viễn Chu, cánh tay cô không khỏe tới như vậy, hiện tại Lâm Lâm đã lớn, lúc cô ôm con bé đều là dùng hai tay.

Đi tới lầu hai, Tưởng Viễn Chu dẫn theo Hứa Tình Thâm đi thẳng tới một căn phòng, anh mở cửa ra.

Hứa Tình Thâm nhìn một cái, biết phòng này dành cho trẻ con, bốn phía tường xung quanh đều là màu xanh da trời, trên tường vẽ những ngôi sao nhỏ, ca-nô, ô tô là những thứ mà tất cả các cậu nhóc đều yêu thích.

Trên mặt đất bày đầy tấm lót đệm, chỗ góc tường có đặt mấy chiếc tủ có ngăn kéo trang trí bằng màu sắc tươi tắn, mỗi một hàng đều chất đầy máy bay, ô tô, mô hình.

Nhìn ra được, khi Tưởng Viễn Chu bố trí căn phòng này, khá chu đáo.

Lâm Lâm tò mò nhìn chằm chằm, nhưng không nhào qua đòi chơi, bây giờ đối với màu sắc con bé cũng khá nhạy cảm, con gái đều thích những màu hồng phấn hay màu nhạt, một tay con bé ôm cổ của Tưởng Viễn Chu, ánh nhìn cũng rơi xuống trên mặt anh.

Hứa Tình Thâm khẽ nhếch miệng, nhưng trong mắt thì không giấu được vài phần mất mát, cô lại cảm thấy có lỗi với con gái, hình như là cô đã cướp đi sự yêu thương nuông chiều của Tưởng Viễn Chu dành cho con.

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía cô, sợ trong lòng cô lại suy nghĩ linh tinh, anh vội nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

Đẩy cửa phòng bên cạnh ra, dường như Hứa Tình Thâm thấy được một thế giới hoàn toàn khác, Lâm Lâm vội vàng đòi xuống, Tưởng Viễn Chu đặt con bé trên mặt đất, con bé bước nhanh về hướng khu đồ chơi.

Ở đây có đầy đủ búp bê nhiều loại, giấy dán tường màu hồng bố trí không gian của căn phòng này thành một phòng công chúa.

Tưởng Viễn Chu không giải thích tại sao anh phải tận lực chuẩn bị căn phòng như vậy, Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm ngồi dưới đất, đứa trẻ bị nhốt vài ngày ở trong phòng khách sạn, giờ này nhìn thấy món đồ chơi, đâu còn muốn buông tay nữa.

Tưởng Viễn Chu đi tới bên tường, đẩy hai cánh cửa kính ra.

Hứa Tình Thâm nhìn theo, nhìn thấy hai căn phòng trẻ em được thông nhau, nói như vậy, hai đứa bé có thể chơi cùng nhau.

“Anh dẫn em đi xem xem phòng ngủ chính.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm đã từng ở nơi này.

“Em biết phòng ngủ chính ở đâu.”

Trong nhà mới ngoại trừ Lão Bạch, ngay cả tài xế cũng không vào bao giờ, sau khi Hứa Tình Thâm trở về, nơi này đã có thể náo nhiệt, bên Cửu Long Thương còn có ít thứ phải mang qua đây, ngay cả người giúp việc và bảo mẫu cũng phải cùng nhau tới.

Hứa Tình Thâm nghe thấy dưới lầu truyền tới động tĩnh, cô nhìn dáng vẻ đi tới đi lui của Lâm Lâm sau khi đứng dậy.

“Tưởng Viễn Chu, anh ở phòng ngủ chính hay là phòng khách?”

“Có ý gì?”

“Anh ngủ ở phòng ngủ chính, em ở phòng khách.”

Vùng xung quanh hai hàng lông mày của Tưởng Viễn Chu bắt đầu nhăn lại.

“Em muốn chia giường ngủ với anh?”

“Em nói tới đây ở, nhưng chẳng lẽ… còn muốn chúng ta ngủ cùng một chỗ?”

“Chẳng lẽ, còn chưa ngủ?”

Hứa Tình Thâm lắc đầu.

Tưởng Viễn Chu tiến lên, gương mặt Hứa Tình Thâm kiên định, vẫn lắc đầu một cái.

“Đi từng bước một, được không? Tưởng Viễn Chu, em vẫn không cho là chúng ta đã trở lại như ngày trước.”

Lồng ngực nhảy nhót vui mừng của Tưởng Viễn Chu bị đập nát một nửa, nhưng cũng không tồi, ít nhất thì Hứa Tình Thâm đã trở về.

Duệ Duệ được đón tới đây rất nhanh, hai đứa trẻ có bạn, Hứa Tình Thâm cũng không cần trông bọn chúng, cô về phòng thu dọn hành lý.

Tưởng Viễn Chu để Hứa Tình Thâm ở trong phòng ngủ chính rộng lớn, cô đứng ở phòng cất quần áo, sửa sang lại quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Người đàn ông đi tới cửa, nhìn Hứa Tình Thâm cầm quần áo treo lên từng chiếc một.

“Việc này cứ để người giúp việc làm là được rồi.”

Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh.

“Không cần.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, hai tay ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, cô bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích.

Người đàn ông đặt cằm trên cổ cô, sau đó khẽ cọ cọ trên mặt cô, Hứa Tình Thâm không có thói quen thân mật như vậy.

“Anh buông ra, em còn đang vội.”

“Vội gì chứ, sau này mỗi ngày đều có thời gian.”

Tưởng Viễn Chu hôn gò má của cô, khuôn mặt Hứa Tình Thâm bỗng ửng hồng.

Lúc Lão Bạch xông vào thấy Tưởng Viễn Chu đang động tay động chân, anh ấy muốn giả vờ như không phát hiện ra, cẩn thận xoay người rời đi thì lại đá phải chiếc vali của Hứa Tình Thâm ở bên cạnh.

Âm thanh lớn truyền tới tai hai người, Hứa Tình Thâm vội vàng hất tay Tưởng Viễn Chu ra, người đàn ông quay đầu lại nhìn.

“Lão Bạch, cậu có chuyện quan trọng không?”

Ngôn ngữ của Tưởng Viễn Chu mang hàm nghĩa tựa hồ rất rõ ràng, Lão Bạch không biết nói gì để khiến anh vui vẻ.

Lão Bạch đứng im ở cửa.

“Mọi người tới rồi, còn làm xong điểm tâm, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân có muốn xuống nếm thử hay không?”

Đáp án này, tất nhiên là Tưởng Viễn Chu không hài lòng, thế nhưng Lão Bạch lại lẻo mép nói “Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân” làm cho Tưởng Viễn Chu cực kỳ thoải mái.

Hứa Tình Thâm cũng không muốn xấu hổ như vậy, cô để đồ trong tay xuống rồi đi ra phía ngoài.

“Vậy đi ăn chút đi, vừa lúc, tôi cũng đói bụng.”

Đi qua phòng trẻ con, Hứa Tình Thâm thấy bảo mẫu đang ngồi trên thảm, hai đứa nhóc ngồi cùng một phòng, vì đều tự có đồ chơi, nên cũng không tranh nhau ầm ĩ.

Đi tới dưới lầu, trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, lúc cô vào nhà còn vắng ngắt, trên bàn cơm ngoại trừ một số đồ trang trí linh tinh ra thì không còn thứ nào khác, Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn, quả nhiên là ngôi nhà cần phải có hơi thở con người. Chỉ sau một lúc, thức ăn được mang ra, mới giống như một ngôi nhà thực sự.

“Tưởng phu nhân.”

Mấy người người giúp việc đứng chung một chỗ.

“Hoan nghênh cô về nhà.”

Hứa Tình Thâm vội vàng xua tay: “Đừng…”

“Đừng cái gì?” Tưởng Viễn Chu cười khẽ. “Đúng là chào mừng em trở về nhà.”

Bảo mẫu cũng đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ xuống, mấy người ngồi vào chỗ của mình, Hứa Tình Thâm ăn chút gì, hết thảy mọi thứ đang giống như nằm mơ, thậm chí cô còn không dám tin đây là sự thật.



Sân huấn luyện.

Phó Lưu Âm cảm thấy móng tay mỗi ngày càng dài, tuy rằng trước đó cô và Mục Kính Sâm từng có quan hệ, nhưng ngoại trừ không cho cô ra ngoài, Mục Kính Sâm đối với cô có vẻ như không có ý gì đặc biệt khác.

Một ngày ba bữa cơm của cô có người phụ trách, ngay cả ăn mặc cũng không cần quan tâm, ngoại trừ cánh cửa chính bên ngoài, Phó Lưu Âm có thể tùy ý đi lại.

Trong sân huấn luyện sát hạch rất nghiêm ngặt, mỗi nhóm bị loại hơn phân nửa, Phó Lưu Âm ngồi ở trên bậc thang, nhìn mấy cô gái xinh đẹp thu dọn đồ, vành mắt đỏ bừng chuẩn bị rời khỏi đây.

Huấn luyện viên đứng ở bên ngoài, chờ các cô, một người cao gầy trong số đó không cam lòng khóc lóc nói: “Ngày mai sẽ là cửa ải cuối cùng rồi, ngày hôm nay tôi chỉ sơ suất, cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không?”

“Đừng bao giờ kiếm cớ cho sự thất bại của mình.”

Cô gái lau nước mắt, vành mắt đỏ bừng: “Tôi thích nghề nghiệp này, tôi đảm bảo, tôi…”

“Được rồi, tôi không có thời gian để ở đây nghe cô nói lời vô nghĩa, đi nhanh lên.”

“Để tôi tham gia cuộc sát hạch ngày mai có được không?”

Phó Lưu Âm chống hai tay lên má, an tĩnh nhìn cô gái kia chằm chằm, cô nhìn ra được là cô ấy thật sự không cam lòng, trải qua những đợt sát hạch ban đầu, gắng gượng vượt qua lúc khó khăn gian khổ nhất, chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Huấn luyện viên dựa vào lan can, liếc nhìn Phó Lưu Âm, sau đó ánh nhìn rơi xuống cô gái kia.

“Cô đi cầu xin Thiếu tá Mục thử xem.”

“Anh ấy có đáp ứng không?”

“Vậy phải xem cô cầu xin như thế nào.” Huấn luyện viên nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý sâu xa.

Cô gái kia ngầm hiểu: “Được, tôi đi.”

Phó Lưu Âm nghe thế, vội đứng lên, cô nhìn thấy cô gái kia bước nhanh xuống lầu, sau đó đi hướng về phía một tòa nhà khác.

“Cô… Cô ấy đi cầu Thiếu tá Mục, liệu Thiếu tá Mục sẽ đáp ứng cô ấy sao?”

“Cái này phải đợi sau khi cô ấy đi ra, mới có thể biết kết quả.”

Phó Lưu Âm đứng ở trên lầu, thấy cô gái kia đi tới trước căn phòng của Mục Kính Sâm rất nhanh, người giữ ở cửa lại không hề ngăn cản cô ấy, Phó Lưu Âm thấy người đó vào phòng.

Cánh cửa bị đóng lại, sau đó chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

Trong lòng cô có chút lo lắng mơ hồ không nói ra được, sau một hồi, cửa được mở ra, cô gái đó vịn vàoo tường đi ra, huấn luyện viên đứng bên cạnh Phó Lưu Âm huýt sáo vang dội.

Phó Lưu Âm nhíu mày: “Đây là thành công?”

“Không biết, cũng có lúc tiền mất tật mang.”

“Thiếu tá Mục nhà các anh, lại là người như vậy sao?”

Ngôn ngữ của Phó Lưu Âm đầy mỉa mai, chẳng trách lần đó ở bệnh viện SJ, cô lại có thể thành công.

Huấn luyện viên dựng thẳng lên một ngón tay hướng về phía cô, sau đó đong đưa vài cái.

“Đừng bao giờ để anh ấy nghe được lời nói này của cô.”

Phó Lưu Âm xoay người muốn đi, tên huấn luyện viên kia vội bước nhanh về phía trước hai bước.

“Đi đâu?”

“Không phải anh nói tôi có thể tham gia huấn luyện hay không, hoàn toàn phải xem tâm tình của Thiếu tá Mục hay sao?”

“Cô cũng muốn đi?”

“Không thử một chút làm sao có thể biết chứ?”

Huấn luyện viên kia cất tiếng cười khẽ: “Vậy ít nhất cô cũng phải cho anh ta thời gian tạm nghỉ nữa chứ?”

Phó Lưu Âm đi nhanh đi xuống lầu, dường như không muốn nghe thấy lời anh ta. Cô đi tới trước căn phòng của Mục Kính Sâm rất nhanh.

“Tôi muốn gặp Thiếu tá Mục.”

“Bây giờ?”

Phó Lưu Âm nói xong, giơ tay lên gõ cửa.

Một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Mục Kính Sâm đưa tay mở cửa ra, nhìn thấy là cô, người đàn ông xoay người đi vào phòng, Phó Lưu Âm vội vàng theo vào, rồi đóng cửa lại.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi…”

“Em muốn tham gia huấn luyện?”

Phó Lưu Âm nhìn về phía chiếc giường kia, có vẻ như không nhìn thấy chỗ nào lạ, Mục Kính Sâm xoay người, thoáng chốc bắt gặp ánh nhìn của cô.

“Em nhìn cái gì?”

“Không có gì.”

Mục Kính Sâm khẽ nhếch khóe miệng không hề để lại dấu vết, anh tiến lên một bước, Phó Lưu Âm thấy anh từng bước ép sát, không khỏi lùi về phía sau, cô lùi lại bên tường một cách nhanh chóng, Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm từ trên cao.

“Em biết muốn tôi đồng ý với em, phải trả bằng giá gì sao?”

Phó Lưu Âm khẽ nuốt nước miếng: “Lúc tôi đi lên đây thấy có người từ trong phòng anh đi ra, Thiếu tá Mục, anh đừng nói đùa…”

Tinh lực của một người luôn có hạn đấy chứ?

“Em biết cô ta phải bỏ ra thứ gì sao?”

Phó Lưu Âm không ngốc: “Vậy còn anh, anh đáp ứng rồi sao?”

“Không, sau khi rời khỏi đây, cô ta vẫn phải đi.”

Phó Lưu Âm chống lại ánh mắt của anh ta.

“Anh là kẻ lừa đảo.”

Mục Kính Sâm nghe vậy, không khỏi bật cười, lừa đảo? Đây là lần đầu tiên anh ta nghe người khác dùng hai chữ này để hình dung về mình.

“Thế nào gọi là không lừa đảo?”

“Nếu cô ấy có chuyện đến cầu xin, anh chiếm được thứ anh muốn, sao lại có thể lật lọng?”

Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên áp vào vách tường,

“Đó là lý do, lúc cô ta tiến vào em nhìn thấy rất rõ ràng, em muốn học cô ta sao? Điều cô ta yêu cầu, em cảm thấy em cũng có cơ hội.”

“Ngay cả thử anh cũng không để cho tôi thử, làm sao biết tôi không được?”

“Tôi đã từng trải qua thể lực của em, sao tôi lại không biết?”

Phó Lưu Âm tựa vào tường vẫn không nhúc nhích, lúc Mục Kính Sâm nói lời này, hơi nghiêng người về phía trước, gần như gương mặt của hai người áp sát vào nhau.

Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, người đàn ông đưa ngón tay giữ cằm cô xoay trở lại.

“Như vậy đi, ngày mai còn có cửa ải cuối cùng, em theo bọn họ, nếu như em không bị loại, tôi đồng ý cho em tham gia huấn luyện, theo nhóm đặc biệt nhất.”

“Được.”

“Không nên đáp ứng dễ dàng như vậy, bao nhiêu người vượt mọi chông gai, đều thất bại trong cửa ải cuối cùng. Có khi trong một nhóm không có người nào vượt qua, có thể thấy tính tàn khốc của nó.”

“Không việc gì.” Phó Lưu Âm cất cao giọng.

“Không thử một chút làm sao biết chứ? Cho dù bị loại cũng không có việc gì, dù sao tôi cũng không có tổn thất gì lớn.”

Ngón tay của Mục Kính Sâm khẽ vuốt cằm cô. Anh áp về phía trước, lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ đè chặt Phó Lưu Âm, cô cúi xuống nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bộ ngực đầy đặn bị đè ép biến dạng.

“Anh tránh ra.”

“Chắc là em sẽ không có tổn thất lớn đâu, như vậy đi, nếu như ngày mai em có thể vượt qua, tôi sẽ đồng ý chuyện của em. Nếu như em không thông qua… Tôi cũng có thể đáp ứng.”

Phó Lưu Âm không biết lời này của Mục Kính Sâm có ý gì.

“Thực sao?”

“Không thông qua, dùng chính em để đổi.”

Phó Lưu Âm không nói gì, Mục Kính Sâm dùng ngón trỏ túm lấy cằm cô.

“Nếu như em đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cho em.”

Cô đẩy tay của anh ta ra.

“Được.”

Lúc cô đi ra ngoài, Mục Kính Sâm lại không hề ngăn cản, cô đi ra bên ngoài xong đi xuống lầu, tên huấn luyện viên khi nãy giơ tay lên xem đồng hồ.

“Không đạt được ý đồ?”

“Anh ta đã đáp ứng.”

Huấn luyện viên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải đó chứ? Chỉ với thời gian như vậy?”

“Có phải là anh đang nghĩ bậy bạ không?”

“Vậy cô nói một chút, xem tôi hiểu sai như thế nào.”

Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn về phía đối phương.

“Thiếu tá Mục bảo tôi ngày mai theo họ cùng nhau vượt cửa ải cuối cùng.”

“Cô?”

Huấn luyện viên nghe vậy, sắc mặt chợt nghiêm túc lại, anh ta đưa tay chỉ Phó Lưu Âm.

“Cô đừng nói đùa.”

“Thực đó.”

“Cô không có võ thuật, cũng không được huấn luyện bài bản, đi qua cửa ải cuối cùng thế nào được?”

Phó Lưu Âm không biết rốt cuộc những cửa ải sát hạch này là cái gì.

“Phải ký giấy sinh tử đó.”

Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ giật mình.

“Giấy sinh tử?”

“Ngày mai, chúng ta tất cả huấn luyện viên đều phải tham gia, phía sau cánh rừng kia còn có mai phục, chỉ có những người suôn sẻ đi ra ngoài mới được coi là đủ tư cách. Nhưng mà lần nào cũng đều có hơn một nửa số người bị khiêng ra, nhẹ thì bị thương, nặng thì gãy xương, liệt, cô thực sự muốn thử?”

Phó Lưu Âm mới nghe thôi đã cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô không biết huấn luyện viên nói là sự thật, hay là đang hù dọa cô.

“Không sao, thực sự tôi cũng không bắt buộc, bỏ cuộc là được rồi.”

Sau đó, quả nhiên Phó Lưu Âm được xếp vào ký túc xá.

Ngày hôm nay không huấn luyện, muốn làm cho các cô có thể duy trì ở thể trạng tốt nhất.

Phòng trong cũng chỉ có hai cô gái, Phó Lưu Âm đi tới, hai người kia nhìn cô, sắc mặt không có ý tốt.

“Cô không phải là người của Thiếu tá Mục sao? Còn muốn tham gia sát hạch làm gì chứ?”

“Tôi không phải là người của anh ta.” Phó Lưu Âm đi tới

trước giường ngồi xuống.

“Tôi và anh không có quan hệ.”

“Công phu của cô thế nào?”

Phó Lưu Âm có chút chột dạ.

“Không bằng mấy người.”

“Ngày mai còn có đoàn đội tác chiến, cô đừng có theo sau chúng tôi!”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không.”



Hoàng Đỉnh Long.

Ăn xong điểm tâm, Hứa Tình Thâm đi tới phòng khách, căn biệt thự này còn lớn hơn so với Cửu Long Thương, cô thoải mái ngồi ở trong sô pha, mở TV.

Tưởng Viễn Chu vốn định đè tay cô lại.

“Xem gì chứ? Ồn ào.”

“Làm sao vậy?”

Tưởng Viễn Chu còn băn khoăn chuyện hình tượng của anh bị phá hỏng, Lão Bạch ở bên cạnh nín cười nói: “Tưởng tiên sinh, thật ra tôi đã liên lạc với người của đài truyền hình, nhưng ý của đối phương là tất cả tin tức đã phát rồi, nếu như lại giải thích một lần nữa là ngài không làm động tác này, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?”

“Động tác gì?” Hứa Tình Thâm mang khuôn mặt nghiêm túc hỏi.

Thật ra lúc đó cô không xem kỹ về lời miêu tả Tưởng Viễn Chu, sau đó càng không mở TV ra. Lão Bạch sờ sờ cái mũi của mình, Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha có chút không được tự nhiên, TV mở ra. May mà hình ảnh bên trong cũng không phải Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn, lại thấy Phó Kinh Sênh.

Cũng phải thôi, bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, toàn bộ Đông Thành hẳn là đều phải nổ tung.

Cảnh sát còn hợp tác làm phim phóng sự, hai tay Hứa Tình Thâm khẽ nắm lại, trong hình là dáng vẻ Phó Kinh Sênh nhận tội, cũng thông báo toàn bộ những vụ án lớn liên quan tới anh ta.

Hứa Tình Thâm cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, nhưng mà chuyển mấy kênh liên tiếp như vậy, kênh nào cũng phát tin tức này. Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc điều khiển trong tay cô.

“Không có gì hay cả.”

Vụ án của Tưởng Tùy Vân cũng được nhắc tới, cảnh sát muốn đưa tin vụ án khác nhưng hỏi qua Tưởng Viễn Chu, anh đồng ý.

Tuy rằng vết sẹo trong lòng sẽ bị vạch trần, nhưng Đông Thành cũng không thiếu người vẫn còn cho rằng Tưởng Tùy Vân là do Hứa Tình Thâm chữa bệnh dẫn đến cái chết.

Năm đó, những lời này là do Tưởng Viễn Chu nói ra, hiện tại, anh muốn đích thân thu hồi lại những lời này.

Duệ Duệ và Lâm Lâm cũng đi tới, hai đứa chơi rất vui, Lâm Lâm bước nhanh tới trước TV, bỗng nhiên nhào tới màn hình.

“Ba ba, ba ba —— “

Trái tim Hứa Tình Thâm như bị đâm một nhát thật mạnh, sắc mặt cũng thay đổi, Tưởng Viễn Chu nhìn lướt qua gò má cô. Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm có chút khó khăn mở miệng nói: “Lâm Lâm, mau tới đây.”

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm vẫn không ngừng với vào màn hình, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Phó Kinh Sênh trong đó, con bé tiến tới gọi to: “Ba ba!”

Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, đi tới ôm lấy Lâm Lâm, cô ngồi trở lại sô pha, sau đó ôm chặt Lâm Lâm.

“Ba ba —— “

Hứa Tình Thâm lấy tay che ánh mắt của Lâm Lâm, đứa trẻ không thấy TV, bỗng nhiên òa khóc.

Tưởng Viễn Chu thấy thế, chuyển sang kênh hoạt hình, Hứa Tình Thâm buông tay ra, Lâm Lâm giương mắt nhìn lại, trong mắt vẫn còn rơm rớm, Hứa Tình Thâm đau lòng, cô đặt Lâm Lâm xuống đất.

“Đi theo Duệ Duệ chơi nha.”

Lâm Lâm quay đầu nhìn cô, đôi môi thật mỏng run rẩy, tựa như đang thắc mắc, vì sao bỗng nhiên không thấy ba ba nữa.

Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nở nụ cười, Duệ Duệ ở bên cạnh kéo cánh tay của Lâm Lâm, con bé cũng không khóc nữa, hai đứa cùng nhau chơi.

“Tưởng Viễn Chu, bây giờ còn có thể gặp Phó Kinh Sênh không?”

“Thế nào, em muốn gặp?”

Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi về hướng Lâm Lâm.

“Phải, muốn gặp một lần.”

“Có thể.”

Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, cô bước vào Hoàng Đỉnh Long, cô biết, thân thế của Lâm Lâm cũng không giấu giếm được nữa. Hứa Tình Thâm muốn nói cho Tưởng Viễn Chu, nhưng ngày hôm nay không phải lúc, bỗng nhiên cô đưa tay cầm cổ tay của Tưởng Viễn Chu.

“Ngày mai, gọi ba anh tới đây ăn cơm.”

“Vì sao?” Tưởng Viễn Chu không sao hiểu nổi, hỏi.

“Không sao cả, ăn mừng chúng ta chuyển về nhà mới.”

Tưởng Viễn Chu nhìn tay của Hứa Tình Thâm, anh không khỏi cầm lại bàn tay cô, ngón tay xoa xoa ở phía trên vài cái.

“Dọn tới nhà mới cũng là chuyện của chúng ta, người của ông ấy theo dõi, ông ấy cũng sẽ biết.”

“Dù sao cũng có một số việc phải nói rõ ràng, ông ấy không chúc phúc là chuyện của ông ấy, nhưng em không muốn ông ấy luôn có thành kiến với em và Lâm Lâm.”

Tưởng Viễn Chu xích lại gần cô hơn.

“Yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

“Em biết.”

“Nếu quả thật em muốn ông ấy tới, có thể, anh nghe lời em.”

“Được.” Hứa Tình Thâm mỉm cười nói. “Vậy tối mai đi, chuẩn bị vài món thức ăn, người một nhà xum họp.”



Buổi tối.

Dọn tới phòng ngủ dành cho khách, Tưởng Viễn Chu nhìn căn phòng trống rỗng tới xuất thần. Anh đi tới phòng trẻ bên cạnh, Duệ Duệ và Lâm Lâm còn đang chơi, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh thúc giục:“Chúng ta buồn ngủ rồi, sáng sớm ngày mai lại chơi tiếp, có được hay không?”

Lâm Lâm làm như hoàn toàn không nghe thấy, cô bé ngồi trên tấm thảm nhanh chóng bò, đến rồi bên cạnh Duệ Duệ, đưa tay muốn lấy xe của nó.

Duệ Duệ đang chơi vui vẻ, bất ngờ bị Lâm Lâm lấy mất xe, cậu nhóc nhìn một chút, Tưởng Viễn Chu cho rằng hai đứa sẽ ầm ĩ, không nghĩ tới Lâm Lâm lại đặt trả chiếc xe vào trong tay Duệ Duệ.

Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Lâm Lâm.

“Không còn sớm…”

Tưởng Viễn Chu ngồi ở trên đệm, Duệ Duệ rất an tĩnh, cầm lại món đồ chơi không nói tiếng nào, tiếp tục chơi, nhưng Tưởng Viễn Chu nhìn con trai như vậy, khó tránh khỏi đau lòng.

“Đêm nay, em cho Duệ Duệ ngủ đi.”

Hứa Tình Thâm nhìn nhìn về phía anh.

“Được.”

Người đàn ông lại có chút giật mình, nghe thế, anh tới ôm Duệ Duệ lên.

“Chúng ta không chơi nữa, đi ngủ cùng mẹ được không?”

Phòng ngủ chính, bên cạnh giường lớn có đặt chiếc giường nhỏ, vốn là chuẩn bị cho Lâm Lâm ngủ, hai đứa nhóc tắm xong, Hứa Tình Thâm để bọn chúng đều ngủ trên giường lớn.

Bọn nhỏ ban ngày chơi mệt, lúc này đang nằm trong chăn thiu thiu, chỉ thoáng một cái là ngủ thiếp đi.

Hứa Tình Thâm tắm rửa xong đi ra, tóc cũng sấy khô. Cô khẽ ngáp một cái.

“Anh cũng đi ngủ đi.”

Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường.

“Một mình em có thể trông được sao?”

“Có thể.” Hứa Tình Thâm đẩy anh một cái. “Đi ngủ.”

Đương nhiên là Tưởng Viễn Chu không tình nguyện, Hứa Tình Thâm đẩy phía sau lưng anh, sau đó đẩy cho đến khi anh ra khỏi phòng.

Người đàn ông xoay người, vừa lúc thấy Hứa Tình Thâm đóng cửa.

“Sợ rằng em không trông được hai đứa nhỏ, em không đến nỗi còn muốn khóa cửa đó chứ?”

“Em có thể, yên tâm.” Hứa Tình Thâm nói xong, đóng cửa rầm một tiếng, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng khóa trái cửa rõ ràng.

Cô làm vậy là đang đề phòng anh sao?



Người đã tiến vào phòng của anh rồi, cô còn có thể đề phòng được sao?

Hứa Tình Thâm xoay người trở lại trước giường, Tưởng Viễn Chu đứng ở bên ngoài một lúc, cũng về phòng khách ngủ.

Lúc chuẩn bị ngủ, Hứa Tình Thâm ngẫm lại thấy không ổn, liền mở cửa đi ra ngoài, cô rón rén ra ra vào vào phòng trẻ em hai lần, cô đóng cửa lại một lần nữa, mang những hộp sữa bột đã uống hết của Duệ Duệ đặt sát vào cửa phòng.

Những hộp sữa bột này nghe nói còn là món đồ chơi của Duệ Duệ, không chịu để cho ai vứt đi, Hứa Tình Thâm đặt cả mấy cái chuông đồ chơi ở phía trên.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, lúc này cô mới đi ngủ.

Tưởng Viễn Chu tắm xong đi ra, xuống lầu, hỏi người giúp việc lấy chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính.

Anh bước từng bước lên lầu, lúc này nhất định là Hứa Tình Thâm đã ngủ, Tưởng Viễn Chu đi tới trước phòng ngủ chính, lúc mở cửa vô cùng cẩn thận, không gây ra một chút xíu động tĩnh gì. Anh di chuyển cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng bước về phía trước.

Bên trong phòng ngủ tối om, xem ra đã ngủ thật rồi.

Loảng xoảng ——

Bỗng nhiên một loạt âm thanh truyền tới tai Tưởng Viễn Chu, rõ ràng là tiếng chuông, anh mở hẳn cửa ra, Hứa Tình Thâm ở bên trong bị đánh thức, chỉ có điều cô lại không phản ứng kịp, mơ mơ màng màng.

“Ai vậy?”

Tưởng Viễn Chu không quan tâm nhiều như vậy, giơ đôi chân thon dài bước nhanh đi vào trong, vừa lúc dẫm nát chiếc chuông.

Mấy âm thanh liên tiếp truyền tới khiến Hứa Tình Thâm tỉnh giấc hoàn toàn, Tưởng Viễn Chu lần mò đến trước giường, Hứa Tình Thâm vừa giơ cánh tay lên muốn bật đèn, cũng cảm giác được chăn đang đắp bị xốc lên.

Rất nhanh, cô bị một sức mạnh đẩy sang bên cạnh.

Tưởng Viễn Chu ngang ngược lên giường, cánh tay giữ chặt bả vai cô, Hứa Tình Thâm bị đè chặt trong chiếc giường lớn, người đàn ông xoay người càng đè chặt cô hơn.

Dê đã vào hang sói, sao có thể đề phòng tên sắc lang này chứ?

Hứa Tình Thâm đá đá chân hai cái.

“Anh….”

Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đầy mùi hương thơm mát kia, anh kéo chăn lên trên người, quấn chặt hai người ở bên trong.

“Có một số việc chúng ta đã nói…”

“Ai nói với em là được rồi?” Tưởng Viễn Chu thở hổn hển.

“Đó là em nói, anh đâu có nói là đồng ý.”

“Lẽ nào em không hề muốn anh?” Người đàn ông nói, bàn tay sờ soạng nơi mẫn cảm nhất của Hứa Tình Thâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.