Mục Kính Sâm xoay người, Phó Lưu Âm chạm vào lưng anh, thân hình anh cao lớn hoàn toàn che chắn cô, “Nếu tôi nhất định phải mang người đi thì sao?”
“Mục soái.”
Người đàn ông nhìn người phụ nữ phía sau: “Đi.”
Phó Lưu Âm không biết anh ta sẽ làm gì cô nhưng trong lòng lạ hiểu rõ, cô làm Mục Thành Quân bị thương nặng, hơn nữa Mục Thành Quân háo sắc cực nặng, làm sao hắn có thể buông tha cho cô.
Cô đi theo Mục Kính Sâm được mấy bước, mấy bảo tiêu thấy vậy đều ngăn chặn ở cửa.
“Mục soái, đợi chúng tôi gọi điện thoại cho Mục tiên sinh.”
Mục Kính Sâm cười lạnh: “Các ngươi đừng quên là ai mang các ngươi ra đây.”
“Nhưng ngài đã dạy chúng tôi mệnh lệnh của cố chủ so với trời còn lớn hơn, Mục tiên sinh bảo chúng tôi trông coi căn phòng này cho tốt, nếu ngài cứ đi như vậy chúng tôi không có cách nào trả lời thỏa đáng cùng ngài ấy.”
“Ngươi thành thật nói với anh ấy, người là tôi mang đi.”
“Mục soái, chuyện này chúng tôi không có cách nào đồng ý.”
Mục Kính Sâm sờ bên hông, Phó Lưu Âm không thấy anh ta ra tay như thế nào, cô chỉ nghe thấy đinh một tiếng, cây dao Thụy Sĩ đàm qua đỉnh đầu người đàn ông rơi vào bức tường thủy tinh phía sau, sau đó rơi xuống dưới chân người đàn ông.
Đầu người đàn ông bị cắt da, máu tươi từ trên mặt chảy xuống.
Mục Kính Sâm không muốn làm anh ta tổn thương, chỉ là cảnh cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121499/quyen-3-chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.