Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy.
“Anh làm gì vậy?”
“Xem có phải là em đang ngủ thật hay không.”
“Tôi chỉ chợp mắt một lát mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu vô cùng tự nhiên đưa trà sữa trong tay tới.
“Uống chút cho ấm.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy, đầu ngón tay dần khôi phục cảm giác ấm áp, cô uống hai ngụm, xua tan được hơi lạnh trong cơ thể, thoải mái hơn.
Lão Bạch quay lại rất nhanh, hai tay đút vào trong túi, anh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe “phịch” một cái, sau đó mới lấy đồ từ trong túi ra.
Hứa Tình Thâm ăn trân châu trong ly, từng ngụm một, ánh mắt chăm chú nhìn Lão Bạch, nhưng cũng không đưa tay ra. Lão Bạch ném vào bên cạnh chỗ cô ngồi.
“Cô Hứa, đây là thứ cô cần.”
“Lão Bạch, có bao nhiêu nhân viên thu ngân nhìn anh sao?”
“Không.”
Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Đúng vậy, bây giờ là thời nào rồi, đàn ông mua mấy thứ này cũng rất bình thường.”
Sắc mặt Lão Bạch bỗng đỏ lên, anh biết Hứa Tình Thâm đang cố ý, Lão Bạch ngồi một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Tưởng tiên sinh, tìm một chỗ cho cô Hứa sửa sang lại đi, cứ như vậy trở về rất khó coi?”
Hứa Tình Thâm miệng đầy trân châu nhìn anh ta, Tưởng Viễn Chu gật đầu: “Tới khách sạn.”
Cô vội vàng nuốt xuống: “Tôi không đi, tôi về nhà.”
“Cô Hứa, tôi không ngại đi lần nữa để mua quần áo cho cô đâu.”
“Về tới nhà cũng không có gì mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121447/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.