Lão Bạch không nghĩ tới Hứa Tình Thâm sẽ nói như vậy, Tưởng Viễn Chu càng không nghĩ tới.
“Cô Hứa, Tưởng tiên sinh sẽ không làm như vậy.”
“Vì sao không thể như vậy?” Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại. “Anh ta có thể nói hết tất cả ngay trước mặt Tổng giám đốc Mẫn, khiến tôi thiếu chút nữa thì mất việc. Có thể vì để tôi không làm chướng mắt anh ta, mà dựng chuyện để đuổi tôi rời khỏi Đông Thành, hoặc khiến tôi vào tù, những chuyện này đều có khả năng.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng lúc càng tái mét, Lão Bạch muốn giải thích: “Nếu thật sự Tưởng tiên sinh muốn như vậy, hà tất phải làm điều thừa chứ?”
“Để bịt khẩu. Chuyện lúc trước giữa tôi và anh ta, chẳng phải là không ít người biết đến sao? Tưởng tiên sinh Đông Thành vì muốn đuổi bạn gái cũ, nếu như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ sợ là anh ta sẽ thấy mình mất mặt. Cho nên tự biên tự diễn là hay nhất, không chừng muốn tôi lơ là, sau đó cho tôi một cú trí mạng?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xấp giấy A4 rơi lả tả phía bên trong xe, tầm mắt mơ hồ như có hàng nghìn ảo ảnh vây quanh, anh ngồi đó, cảm giác cả người mệt mỏi không còn lấy một chút sức lực nào.
“Lên xe.” Anh khẽ nói.
Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm, không nói thêm câu nào nữa, kéo cánh cửa bên ghế phụ bước lên xe.
Hứa Tình Thâm đứng sang bên cạnh, chiếc xe vượt qua cô rời đi. Trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121437/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.