Ai cũng biết đó chỉ là một ước nguyện đẹp đẽ. Mặc dù nó tuyệt mỹ và hư ảo thế nào thì cả hai người không ai nỡ phá vỡ điều đó.
Hứa Tình Thâm lên tiếng lần nữa: “Ăn điểm tâm xong anh có muốn trở về bệnh viện hay không?”
“Không được.”
Hứa Tình Thâm do dự: “Dì nhỏ bên kia…”
“Anh sẽ an bài tốt.”
“Vâng.” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng đáp.
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn ăn chưa xong: “Em còn đói lắm sao?”
Cô gật đầu: “Anh cũng ăn đi, dù có chuyện gì cũng phải ăn no trước đã.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, các loại cảm xúc phức tạp vẫn còn quanh quẩn trong lòng. Hai người ăn xong điểm tâm thì trở về Tinh Cảng.
Tài xế dừng xe trước cửa Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch đã đợi sẵn ở bên ngoài. Cô kéo tay Tưởng Viễn Chu: “Em đi vào trước.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm đi vào trong. Lão Bạch tiến lên: “Tưởng tiên sinh, quay về Cửu Long Thương sao?”
Người đàn ông ngồi vào xe, mãi đến lúc tài xế khởi động xe thì Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng: “Về nhà họ Tưởng.”
Trở về nhà, Tưởng Viễn Chu đi thẳng lên lầu hai. Tối hôm qua đến giờ cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng. Tưởng Viễn Chu không chút do dự, tiến thẳng vào trong.
Anh đảo mắt khắp căn phòng, toàn bộ cửa sổ đều mở toang, khăn trải giường đã được đổi mới nhưng trên chiếc giường hoàn toàn trống không, không có gối đầu hay chăn đệm.
Tưởng Viễn Chu vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121417/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.