Ánh đèn pin trong tay Tưởng Viễn Chu hơi lắc lư.
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn anh: “Sợ cái gì! Em không nói là không có khả năng cứu chữa mà Tưởng Viễn Chu, Tưởng tiên sinh!”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, sự kiên định trong ánh mắt đó đã giúp anh bình tĩnh lại đôi chút. Anh rọi đèn lên mặt Tưởng Tùy Vân.
Động tác của Hứa Tình Thâm cực nhanh, dứt khoát tiêm xuống nhân trung của Tưởng Tùy Vân. Hai mắt bà vẫn nhắm nghiền, nằm im không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm rút kim tiêm ra. Trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu ngồi xổm người xuống, thấy nhân trung của Tưởng Tùy Vân xuất hiện một chấm đỏ.
Nhưng bà vẫn không có chút phản ứng chút nào. Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Tùy Vân qua, lần nữa tiêm lên đầu ngón tay của bà.
Lăng Thời Ngâm sợ hãi che miệng lại: “Như vậy… có được không đấy?”
Hứa Tình Thâm lần lượt tiêm vào các đầu ngón tay của Tưởng Tùy Vân. Cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng bà. Anh vội vàng chiều đèn qua, mi mắt Tưởng Tùy Vân khẽ nhúc nhích. Bà nức nở nói: “Đau quá!”
“Dì nhỏ! Dì nhỏ!”
Hứa Tình Thâm tiếp tục nhấn mạnh vào nhân trung bà. Tưởng Tùy Vân nhíu chặt mày rồi trợn trừng hai mắt: “Tay của tôi…”
“Mau, thuốc đâu?” Hứa Tình Thâm thúc giục.
Bác sĩ gia đình liền lấy lọ thuốc ra, đưa hai viên thuốc cho Hứa Tình Thâm. Cô thấy Tưởng Viễn Chu vẫn bất động ngồi đó thì nóng nảy nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121412/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.