Hứa Tình Thâm dựa sát vào đầu giường liếc nhìn đồng hồ, còn sớm, mới bảy rưỡi.
Vào lúc này gọi đến, là để kiểm tra?
Hứa Tình Thâm nhấn nút trả lời, sau đó đặt điện thoại kề bên tai, cô vẫn chưa lên tiếng, đợi Vạn Dục Ninh mở miệng trước.
“Viễn Chu, anh ở đâu?”
Hứa Tình Thâm vén chăn lên, hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ, rất thoải mái: “Cô Vạn, Tưởng tiên sinh đang tắm.”
“Hứa Tình Thâm?”
“Phải, là tôi.”
Đầu bên kia điện thoại không còn tiếng động, sau một lúc lâu, mới nghe thấy Vạn Dục Ninh mở miệng: “Sao rồi, tiền thuốc men ở Nhân Hải trả không nổi, lại tìm đường tắt?”
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn về phía trước, căn phòng này, rộng đến nỗi bên trong có thể đặt cả xe tập thể hình bên trong có thể chạy xe để tập thể dục, cô chợt nhớ đến căn phòng kia, chật hẹp, gần như không có chỗ để đặt chân.
“Cô Vạn, đường của tôi là tôi tự chọn, tôi chỉ mong cô đừng chĩa mũi nhọn vào tôi, có một số việc cô càng cưỡng ép, sẽ chỉ có tác dụng ngược mà thôi.”
“Bây giờ các người đang ở đâu?” Giọng điệu của Vạn Dục Ninh nhẫn nại thấy rõ.
“Cửu Long Thương.”
“Không thể nào.” Vạn Dục Ninh cắt ngang lời của cô, trong lời nói mang theo sự giễu cợt.
“Cô có nói láo cũng phải nghe ngóng một chút, Tưởng Viễn Chu tuyệt đối không có khả năng để cô vào ở trong Cửu Long Thương.”
“Cô Vạn, cô không tin, có thể gọi vào số máy bàn, tôi cúp đây.” Hứa Tình Thâm nói xong, kết thúc cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/146914/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.