Bà Tống luống cuống chân tay, chỉ vào Hứa Tình Thâm: “Cô nói thật hay giả?”
“Bà đưa con tới bệnh viện từ sáng sớm, mà cũng thấy nó đau như thế nào rồi đấy?”
Hứa Tình Thâm quay sang ra hiệu cho y tá, y tá nhận lấy ống tiêm, lấy ba chiếc lọ nhỏ sau đó mới đến gần giường bệnh.
Cậu bé sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay của mình thét chói tai.
“Con không muốn tiêm đâu!”
“Đầu tiên phải lấy máu trước đã.”
“Mẹ, mẹ… “
Sắc mặt bà Tống trắng bệch. “Đổi bác sĩ khác tới khám đi, cô đừng làm bậy.”
“Các bác sĩ ở đây đều khám như vậy…” Tưởng Viễn Chu nói chen vào. “Bệnh của Chíp Bông nghiêm trọng như vậy, không giải phẫu sao được?”
“Con không đau, con muốn về nhà…” Tên nhóc nhìn thấy kim tiêm cũng bị dọa không hề ít, loáng một cái nó đã nhảy xuống đất, giầy cũng không thèm xỏ vào. “Mẹ, mẹ, con muốn đi học!”
Ông Tống cầm giày đuổi theo, sắc mặt bà Tống vô cùng khó coi đứng ngây ra đó.
“Ai dà, vậy thì tốt rồi! Nếu lần sau lại bị đau nữa thì sẽ bàn lại.”
Nói xong, vội vã thu dọn, cũng không dám nhìn sắc mặt của Tưởng Viễn Chu, cứ thế đi.
“Chờ một chút…” Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch đôi môi mỏng gọi bà ta lại.
“Có muốn gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh, nói cho cô ta biết tình hình không được khả quan hay không?”
Bà Tống tiu nghỉu chuồn mất. Sau đó y tá cũng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn túi đồ ăn vặt và những miếng khoai tây vụn rơi lả tả trên nền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/146911/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.