Nhận được tin nhắn, Dụ Hạ liếc mắt nhìn Thích Du đã ngủ say bên cạnh, rón rén bước xuống giường, sau đó đi tới phòng Thích Tầm Chương.
Mới vừa mở cửa ra liền bị Thích Tầm Chương nắm lấy cổ tay kéo vào, rồi bị ấn xuống giường, một cái tát vỗ lên mông cậu.
Dụ Hạ thấp giọng la đau, rất lâu mới thích ứng được khung cảnh tối đen như mực, cố gắng ngẩng đầu lên, đối diện với sự âm u trong mắt Thích Tầm Chương, một câu oán giận còn chưa kịp nói ra, Thích Tầm Chương đã kéo quần cậu xuống, thịt kề thịt mà đánh cậu mấy cái.
Dụ Hạ trong nháy mắt bối rối, oan ức đến đỏ cả mắt: "Anh đánh em làm gì?"
Thích Tầm Chương nắm cằm cậu, khàn giọng mở miệng: "Tự em nói xem, sai ở chỗ nào, còn dám không?"
Biết sai ở chỗ nào là một chuyện, nhưng bị đè mông ra đánh còn muốn thừa nhận sai lầm, vậy cũng quá oan uổng rồi, Dụ Hạ giận dỗi nghiêng đầu qua chỗ khác, không chịu nói.
Hai mắt Thích Tầm Chương híp lại, tay niết cằm Dụ Hạ, ngón tay cái ấn lên đôi môi đỏ ướt át của cậu, dùng sức đè mấy lần, sau đó luồn vào trong miệng lùng sục một phen, Dụ Hạ nức nở khóc lên, giơ tay che mặt: "Chú bắt nạt em..."
Thích Tầm Chương rút ngón tay ra, cúi đầu mút lên môi Dụ Hạ, đầu lưỡi thuận thế tiến vào, hôn cậu mãnh liệt.
10 phút sau, Dụ Hạ rút vào trong lòng Thích Tầm Chương, khóc đến muốn ngất đi, Thích Tầm Chương khẽ vỗ lưng giúp cậu thuận khí, có chút bất đắc dĩ, hình như bắt nạt hơi độc ác quá...
"Thật sự biết sai chưa?" Tuy vẫn chất vấn như cũ, nhưng giọng điệu đã dịu dàng và hoà hoãn đi rất nhiều.
Dụ Hạ nghẹn ngào nấc lêm: "Em không nên giúp Thích Du lừa anh, không nên nói dối trước mặt anh, em thật sự biết sai rồi."
"Bây giờ chịu nói thật rồi sao? Hai đứa tối nay rốt cuộc đã đi đâu?"
Dụ Hạ nghẹn lại, cắn môi nửa ngày trời cũng không nói ra được nguyên do.
Thích Tầm Chương nhấn mở đèn giường, chống người ngồi dậy rút khăn giấy cho cậu lau mặt, hai mắt đứa nhỏ đỏ ửng, vẻ mặt oan ức vô cùng, cắn rách môi, một bộ dạng rất đáng thương.
Anh quả thực hình như có chút hung ác, làm quá lửa.
Lau sạch nước mắt, Thích Tầm Chương vỗ nhẹ mặt Dụ Hạ, ôn nhu hôn môi cậu: "Mới vừa rồi là anh không đúng, anh cũng nhận lỗi với em."
"Ừm." Thích Tầm Chương không phủ nhận, anh thật sự có chút giận Dụ Hạ vì giúp đỡ Thích Du còn lừa anh, nhưng dù sai bạn trai vẫn còn nhỏ, dạy dỗ một chút là được rồi.
Dụ Hạ cuối cũng cùng lấy lại sức, liếc nhìn Thích Tầm Chương: "Anh có phải rất hưởng thụ khoái cảm bắt nạt em không?"
Thích Tầm Chương dựa vào người Dụ Hạ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt có chút non nớt của cậu, con ngươi hơi tối.
Thấy Thích Tầm Chương không đáp, Dụ Hạ bĩu môi: "Em biết mà, bắt nạt cho em khóc, anh rất sảng khoái phải không?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh hỏi ngược lại cậu: "Em làm sai, anh không nên trừng phạt em à?"
Dụ Hạ không phục: "Anh đang coi em là con anh để dạy bảo sao? Vậy cũng không thể đánh mông em, em đã bao nhiêu tuổi rồi? Em không có sĩ diện à?"
"Chỗ này chỉ có hai người anh với em, em sĩ diện cho ai xem?" Thích Tầm Chương uốn nắn cậu, "Anh chưa từng dạy dỗ Thích Du như vậy, nếu em là con anh, anh sẽ chỉ cho em úp mặt vào tường hối lỗi thôi."
Dụ Hạ trong nháy mắt vui vẻ, nín khóc mỉm cười: "Cũng chưa thấy anh cho Thích Du úp mặt vào tường hối lỗi lần nào, anh tiêu chuẩn kép quá nha."
"Nó không có nhiều bụng dạ như em, cũng không chọc cho anh tức giận như em, sao em không suy nghĩ lại thử xem?" Thích Tầm Chương nghĩ, con trai vẫn là kiểu đơn thuần ngớ ngẩn như Thích Du thì tốt hơn, kiểu như Dụ Hạ, người bố như anh chắc sẽ bị chọc cho tức chết, nhưng làm người yêu thì lại có chút tình thú.
Anh có thể dung túng cho người yêu nhỏ cáu kỉnh giận dỗi với anh, dạy dỗ cậu cũng có thể dùng cách thức mà không thể nói được với người khác, nhưng nếu đổi lại con anh, anh tự nhận không có tính tình tốt như vậy.
Dụ Hạ bị chặn họng không nói được lời nào: "Được rồi, dù sao đều là em không đúng được chưa."
Thích Tầm Chương nắm cằm cậu, cúi đầu hôn cậu một cái: "Tối nay có phải Tiểu Du muốn em cùng nó ra ngoài không?"
Cuối cùng Thích Tầm Chương cũng nói chút lí lẽ rồi, không có nói cậu làm hư Thích Du, Dụ Hạ hừ hừ hai tiếng, trả lời anh: "Đúng vậy."
Cậu quả thật thấy mình rất oan uổng, sớm biết Thích Du sẽ bị tên khốn kiếp Vu Phong Dương chọc cho khóc, chết sống cậu cũng không đi với Thích Du ra ngoài, tự nhiên lại chuốc phiền toái cho mình.
"Hai đứa rốt cuộc đi làm gì?"
"Chú thật sự muốn biết à?" Dụ Hạ mở to mắt nhìn Thích Tầm Chương, do dự không biết có nên nói không.
"Không nói được? Liên quan tới Tiểu Du?"
Dụ Hạ gật gật đầu, nói thật: "Anh biết rồi cũng đừng có mắng cậu ấy, cậu ấy lén lút gạt anh yêu sớm, sau đó thì thất tình, đau lòng, em vừa dỗ cậu ấy nửa ngày trời cậu ấy mới chịu ngủ."
Thích Tầm Chương cũng không ngạc nhiên: "Đứa kia là ai?"
"Cùng trường với tụi em, một nam sinh lớp 11 tên Vu Phong Dương, chắc anh biết?"
"Là cậu ta?" Thích Tầm Chương khẽ nhăn mày, "Anh với bố mẹ cậu ta lúc nhỏ đã biết nhau, cậu ta với Tiểu Du đúng thực từ bé đã từng gặp nhau, nhưng anh nhớ quan hệ Tiểu Du với cậu ta cũng không ra sao, gặp mặt là cứ đánh nhau."
Dụ Hạ không cho là đúng: "Thích Du tay yếu chân mềm có thể đánh được ai, chỉ bị tên khốn kiếp kia bắt nạt thôi, tới học kỳ sau của lớp 11 quan hệ của cậu ta với Thích Du tốt hơn, hồi nghỉ hè bởi vì cậu ta với nữ sinh mờ ám với nhau nên mới chia tay."
"Tối nay hai đứa đi gặp cậu ta à?"
"Vâng, tên nhóc kia còn chưa hết hi vọng với Thích Du, cứ dây dưa mãi, Thích Du cũng lững lờ, kết quả đi lại gặp phải bạn trai quen sau lưng của tên nhóc đó, chạy tới chửi Thích Du ầm cả lên, Thích Du bị mắng cho phát khóc."
Thích Tầm Chương không nói gì, kiểu yêu sớm trò chơi gia đình này của mấy đứa nhóc, anh trước giờ không có đồng ý, trước đây đúng là anh sơ sót, Thích Du lén lút hẹn hò với người ta cả một học kỳ, vậy mà anh hoàn toàn không phát hiện ra.
Dụ Hạ quan sát nét mặt của Thích Tầm Chương, thấy thần sắc của anh vẫn bình tĩnh như trước, thở phào nhẹ nhõm: "Anh không tức giận à? Em còn sợ anh biết được sẽ đánh cậu ấy một trận."
Thích Tầm Chương vươn tay rảy mũi cậu: "Anh nói rồi, bức quá anh cũng chỉ cho nó úp mặt vào tường hối lỗi thôi."
"Aizz, anh thật đúng là người bố tốt, thật làm rung động lòng người." Dụ Hạ chua xót nói.
"Không cần ăn dấm, " Thích Tầm Chương thản nhiên, "Em không giống với nó, cách yêu thương của anh với hai đứa cũng khác nhau."
Lời này nghe lạ lạ sao á... Tâm tư Dụ Hạ có chút lơ lửng, mặt hơi ửng đỏ, lấy lại tinh thần vỗ lên cánh tay Thích Tầm Chương: "Vậy anh có định nhúng tay việc này không?"
"Có cần thiết không?" Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu, "Nếu Tiểu Du với thằng nhóc nhà họ Vu kia đã chia tay rồi thì thôi đi, dù sao chờ đón tết xong nó với cô nó cũng đi rồi."
Thích Tầm Chương đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Dụ Hạ, trầm giọng hỏi cậu: "Trước đây em nói, em với Tiểu Du, là nó quấn lấy em muốn em phối hợp với nó thử hẹn hò đúng không?"
Dụ Hạ đơ người, sao còn tính thêm nợ cũ luôn rồi: "... Đúng vậy."
"Lúc đó em đã biết chuyện của nó với Vu Phong Dương?"
"Vâng, " Dụ Hạ lúng túng giải thích, "Cậu ấy đó, thực ra là muốn tìm người để thoát khỏi bóng tối thất tình, không phải em thì cũng sẽ là người khác, tìm người khác không chừng sẽ bị ai đó chiếm tiện nghi rồi, anh phải vui mừng vì cậu ấy tìm em, em chỉ phối hợp trêu đùa với cậu ấy thôi."
"Vậy hôn môi thì sao?" Thích Tầm Chương vẫn không tha.
"Đó cũng là do con anh đề xuất, cậu ấy ngốc lắm, thật sự cho rằng hôn em thì có thể quên được tên khốn kiếp đó, còn em, cầm tiền của cậu ấy, dù sao cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp, kết quả miệng tụi em mới vừa đụng tới, thầy đã đến rồi..."
Dụ Hạ càng nói càng chột dạ, tuy những gì cậu nói đều là sự thật, nhưng lúc này bị Thích Tầm Chương moi lại tính sổ hết một lượt, quan hệ lúng túng của ba người bọn họ, thực sự rất này nọ, Thích Tầm Chương chắc lại muốn đánh mông cậu rồi.
Đúng như dự đoán, Thích Tầm Chương vươn tay tại nhéo eo cậu một cái: "Đạo đức nghề nghiệp? Phối hợp với nó chơi trò tình yêu? Ầm ĩ thiếu chút nữa bị trường đuổi học? Chơi vui không?"
"Cái gì mà chơi vui không, lúc đó em chẳng phải không có cách nào khác sao, sao em biết sẽ xui xẻo như vậy, đúng lúc bị thầy Kỷ bắt được, " Dụ Hạ trầm giọng lẩm bẩm, "Hỏi nhiều như vậy không phải là ăn dấm sao, ngay cả dấm của con anh cũng muốn ăn, tên đàn ông đáng sợ."
Thấy Thích Tầm Chương vẫn trầm mặc như trước, Dụ Hạ kéo tay anh làm nũng xin tha thứ: "Chú, anh đừng nóng giận, em bảo đảm sẽ không có lần sau mà... Anh có phải thấy ai cho em tiền em đều sẽ làm chuyện như vậy không? Thật sự không phải, lúc đó em đang muốn đi học thêm gấp, hơn nữa vì là Thích Du nên em mới đồng ý, cậu ấy vừa nhìn đã biết người ngốc nghếch lại đơn thuần, đổi thành người khác em không dám đâu."
Con ngươi Thích Tầm Chương thâm trầm, trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm Dụ Hạ, một lát sau giơ tay khẽ xoa tóc cậu: "Lần sau không được làm vậy nữa."
"... Em đâu dám."
Thích Tầm Chương nằm xuống, kéo Dụ Hạ vào trong lòng, Dụ Hạ thay đổi tư thế, nằm úp sấp lên người Thích Tầm Chương, thổi hơi lên cổ anh, thấp giọng: "Đêm nay chúng ta vẫn làm đúng không?"
Thích Tầm Chương nhìn cậu một cái, sau đó xoa nhẹ eo cậu: "Không làm, liên tục hai đêm em chịu không nổi, đi ngủ sớm một chút đi."
Dụ Hạ rầu rĩ không vui mà ôm chặt anh: "Em muốn ngủ với anh."
"Em ngủ đi, 7 giờ anh kêu em, rồi em về phòng."
"Vâng" Dụ Hạ hài lòng, dán vào Thích Tầm Chương, mặt mày hớn hở, "Chú thật tốt."
Thích Tầm Chương cúi đầu, thân mật hôn một cái lên mũi cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]