Dụ Hạ chỉ ăn được nửa chén thì bỏ đũa xuống, Thích Tầm Chương nhìn cậu một cái, đứng dậy rót cho cậu cốc nước ấm mang tới: "Ăn nhiều một chút, cậu lớp 12 rồi có dinh dưỡng mới phát triển được."
"Cháu ăn không vô, " Dụ Hạ khẽ lắc đầu, "Hay là chú ăn nhiều một chút đi, mỗi ngày đều ăn cơm muộn như vậy, dạ dày không chịu được đâu."
Thích Tầm Chương lãnh đạm nói: "Cậu chăm sóc tốt cho mình là được rồi, không cần quan tâm tới chuyện của tôi."
Dụ Hạ nhếch mép, quả nhiên vẫn còn giận cậu.
Ăn cơm xong, Thích Tầm Chương giao phó công việc cho thư ký, dẫn Dụ Hạ ra khỏi công ty.
Không để cho tài xế đưa, anh tự mình lái xe, Dụ Hạ ngồi vào chỗ kế bên tài xế, nghiêng đầu cẩn thận nhìn Thích Tầm Chương: "Chú, chú còn đang giận cháu sao?"
Thích Tầm Chương khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới hầm, lạnh nhạt trả lời cậu: "Không có."
Nghe giọng điệu này rõ ràng là còn.
"Chú vừa không cho cháu chuyển ra ngoài, lại vừa giận cháu, rốt cuộc chú muốn thế nào..." Dụ Hạ nhỏ giọng lầu bầu.
Thích Tầm Chương không để ý tới cậu, trầm mặc lái xe, Dụ Hạ cắn chặt môi, cúi đầu, dần dần đỏ cả mắt.
"Chú dừng xe đi." Dụ Hạ nói xong, trực tiếp mở dây an toàn.
Thích Tầm Chương đột nhiên đạp phanh xe, nhíu mày nhắc nhở cậu: "Đang trên đường lớn, đừng ầm ĩ."
"Cháu không có ầm ĩ với chú, mà là chú đang giận cháu."
Thích Tầm Chương kiên nhẫn hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
Dụ Hạ trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nghiêng người kề sát qua, nhân lúc Thích Tầm Chương chưa kịp phản hôn lên khóe môi của anh.
"... Cháu chỉ muốn như vậy, chú có còn muốn cháu làm rõ ràng hơn nữa không?"
Thích Tầm Chương quay đầu qua, vô thức nhíu chặt lông mày, thần sắc tối tăm: "Cậu nghịch đủ rồi."
Viền mắt Dụ Hạ càng đỏ: "Vậy chú mở cửa xe cho cháu xuống đi, sau này cũng đừng quản cháu nữa."
Thích Tầm Chương nhắm mắt lại, kiềm chế tức giận, vươn người qua chỗ kế bên tài xế cài lại dây an toàn cho cậu, một lần nữa nhấn ga.
Dọc đường đi hai người đều không nói với nhau câu nào, Dụ Hạ ngược lại là muốn nói thêm gì đó, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng của Thích Tầm Chương, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt ngược trở vào, phải dừng tay đúng lúc, chút nguyên tắc này cậu vẫn hiểu.
Sau khi về tới nhà, Thích Tầm Chương trực tiếp về phòng mình, Dụ Hạ khẽ cắn răng theo sau, hỏi anh: "Chú, ngày mai chú có về không?"
Thích Tầm Chương mệt mỏi xoa ấn đường: "Không biết, nhiều việc thì không về."
"Chú có phải cảm thấy cháu rất phiền không? Thực sự cháu cũng không muốn như vậy, nếu cháu không mặt dày quấn lấy chú như thế, thì thật sự không biết còn cách nào khác, chú có thể đừng coi cháu là trẻ con được không? Thử cùng cháu bình đẳng bên cạnh nhau không được sao? Cháu không phải là Thích Du con chú mà."
Trong hai mắt đen bóng của Dụ Hạ bị che kín một tầng sương mù, ngơ ngác nhìn Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương dời tầm mắt đi chỗ khác: "Tôi nói rồi, bây giờ cậu đừng nghĩ mấy thứ không thực tế này nữa, thi đại học quan trọng nhất."
"Cháu không nghĩ, vậy chú có thể nghĩ à? Chú thật sự bài xích cháu như vậy sao?"
Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ: "Dụ Hạ, tôi không đáng để cậu làm vậy, chờ cậu lên đại học rồi sẽ quen biết rất nhiều người, lúc đó sẽ biết tôi hoàn toàn không là gì cả."
"Nhưng cháu thích chú mà."
"Cậu nghe lời một chút, cố gắng học tập, bố cậu lúc đó..."
"Chú đừng nhắc tới bố với cháu, " Dụ Hạ đột nhiên cất cao âm thanh, cắt lời Thích Tầm Chương, "Ông ấy là ông ấy, cháu là cháu, cháu sẽ không kém cỏi đến mức thi đại học cũng không nổi, cho dù chú không muốn cháu, cháu cũng sẽ không chết sống không thèm học nữa, càng sẽ không sa ngã bất cần đời đi lừa dối người khác như ông ấy."
Thích Tầm Chương không đồng tình mà nhắc nhở cậu: "Dù cậu ấy có từng làm sai điều gì, thì cậu ấy cũng là bố cậu."
Dụ Hạ không cho là đúng: "Chú nói giúp cho ông ấy như thế, chẳng lẽ chú đã thật sự động lòng với ông ấy rồi sao?"
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Cậu đừng đoán mò, tôi và bố cậu chỉ là bạn bè, không có cái gì khác."
"Cháu so với bố cháu thì sao? Cháu còn không bằng ông ấy à?" Dụ Hạ không chấp nhận được.
Ngữ khí Thích Tầm Chương càng thêm nghiêm túc: "Cậu cảm thấy so với cậu ấy có ý nghĩa sao? So thắng thì thế nào?"
Dụ Hạ nhất thời nghẹn lời, hai người trầm mặc đối diện nhau trong chốc lát, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên một bước, nhón chân lên, vòng tay lên cổ Thích Tầm Chương, dùng sức ôm chặt.
Thích Tầm Chương bị Dụ Hạ đâm trúng theo quán tính lùi về sau một bước, anh để tay lên vai cậu, muốn đẩy cậu ra, Dụ Hạ đã nhanh hơn một bước chủ động buông anh ra, lùi về sau đến một khoảng cách vừa đủ, khóe môi còn mang theo ý cười: "Cháu biết rồi, chú nói đúng, cháu với ông ấy so cái gì chứ, cháu không làm phiền chú nữa, chú nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Đứa nhỏ quay người chạy về phòng mình, Thích Tầm Chương còn đứng yên tại chỗ một lát, cảm giác tim đập loạn nhịp mới vừa đi qua làm anh chỉ biết lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Dụ Hạ tạt nước lạnh vào hai má, đầu óc không bình tĩnh mới từ từ tỉnh táo lại, không nhịn được mà cười khúc khích, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, đêm nay thật đáng giá quá mà, hơn nữa nhìn phản ứng của Thích Tầm Chương, cũng không có chống cự với cậu, cậu có thể cố gắng nhiều hơn nữa được rồi.
Nằm lên giường, Dụ Hạ một tay ôm gấu teddy, một tay khác mò điện thoại nhắn tin cho Thích Tầm Chương: "Chú ơi, cháu đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, chú có phải bị cháu doạ sợ rồi không?"
Thích Tầm Chương trả lời lại một hàng dấu chấm lửng, có lẽ là không muốn để ý đến cậu, Dụ Hạ không nhụt chí, tiếp tục gửi: "Chú, cháu chưa từng hôn ai, lần trước với Thích Du chỉ là vừa đụng được môi là thầy giáo đã tới rồi, chú, cháu thật sự chỉ thích chú."
Thích Tầm Chương trả lời: "Cậu không cần giải thích mấy chuyện này với tôi."
"Cháu sợ chú để tâm ấy mà, chú, cháu không phải là người tùy tiện như vậy, cháu thật sự thích chú, cháu ăn nói vụng về, không biết bày tỏ như thế nào."
Thích Tầm Chương đang tắm trong phòng, nhìn thấy câu này thiếu chút nữa mà tức cười, Dụ Hạ ăn nói vụng về? Anh chưa từng thấy đứa trẻ nào khó đối phó hơn cậu.
Thấy Thích Tầm Chương không trả lời, đợi 5 phút, Dụ Hạ liền gửi: "Chú ơi, cháu rất tò mò, chú thật sự từng hẹn hò với đàn ông rồi sao? Là trước chị gái xinh đẹp đó hay là sau?"
Nước nóng bên trong vòi sen liên tục chảy xuống, màn hình của điện thoại mà Thích Tầm Chương cầm trong tay bị bám hơi nước đã có chút mơ hồ không rõ, anh từng chữ từng chữ một gửi đi: "Không liên quan đến cậu."
"Chú không nói, vậy cháu tự đoán vậy, trước chị gái đó phải không?" Dụ Hạ vừa gõ chữ vừa trộm cười, "Thời gian hẹn hò của chú với chị ấy dài như vậy, tình cảm chắc hẳn rất sâu đậm, sau đó sẽ không đột nhiên thay đổi tính hướng đâu, nên là trước đó mới phải, có phải là bị bố cháu tác động, nên mới muốn thử một chút phải không?"
Nhìn những lời nói linh tinh tràn ngập màn hình, Thích Tầm Chương đắm chìm trong hơi nước nóng bốc lên, nhắm mắt lại, một số chuyện cũ đã sớm bị đưa vào quên lãng lại vô thức hiện lên trong đầu.
Khi đó anh vừa ra nước ngoài, đó là khoảng thời gian tối tăm u ám nhất của cuộc đời anh, chàng trai đó nhiệt tình cởi mở giống như Dụ Hạ, cũng rất chủ động, năm lần bảy lượt dây dưa với anh, khác với kiểu người chỉ biết giấu kín ý nghĩ trong lòng như Dụ Đoan, chàng trai đó lại giống Dụ Hạ, suy nghĩ gì thì làm cái đó, không hề che giấu chút nào, làm cho người khác cự tuyệt cũng không được.
Khoảng thời gian đó, anh quả thật có chút bài xích đối với phụ nữ, cũng bởi vì nguyên nhân nằm ở Dụ Đoan, sinh ra nghi hoặc và tò mò về tình yêu đồng giới, cho nên anh chấp nhận chàng trai đó, bọn họ hẹn hò được một khoảng thời gian, lúc bắt đầu thấy bên cạnh nhau cũng rất tốt, thế nhưng không bao lâu, khoảng 2 3 tháng sau, chàng trai liền mất hứng chán ngấy mối quan hệ này, không còn nhiệt tình như trước, lừa dối anh lén lút đi tìm mục tiêu mới.
Bởi vì điều này, Thích Tầm Chương cảm thấy tình yêu đồng giới không được vững chắc, nên sau lần đó thì không thử nữa, mãi đến tận khi đứa trẻ Dụ Hạ này kiên trì bám lấy anh, mới làm cho anh dường như nhìn thấy lại được chàng trai năm ấy.
Hoạt bát nhiệt tình giống y như nhau, bộ dạng chưa lớn cũng giống nhau nốt.
"Cậu hỏi nhiều như vậy có ý nghĩa không?"
"Có ạ, tò mò kiểu đàn ông như thế nào mới được chú thích, cháu học tập một chút." Dụ Hạ mảy may không xấu hổ tí nào, dù sao cũng là nhắn bằng chữ, tùy tiện nói thế nào không được.
Thích Tầm Chương tắt nước, lấy khăn lông xoa xoa mái tóc ướt nhẹp vài cái: "Nói chung là không giống kiểu như cậu, cậu đừng lãng phí tâm tư vào chuyện này nữa."
Dụ Hạ: "Cháu không tin, chú không chịu nói cặn kẽ ra vậy là gạt cháu rồi."
Thích Tầm Chương: "Ai dạy cậu tự thấy bản thân mình tốt đẹp đến như thế vậy?"
Dụ Hạ: "Vậy sao chú không chịu nói thật?"
Thích Tầm Chương: "Cậu quá nhỏ, còn nhỏ hơn Tiểu Du, cậu cảm thấy hai chúng ta hợp nhau sao?"
Dụ Hạ "Xời " một tiếng, một lần nữa trả lời: "Tại sao không hợp? Tư tưởng của chú lạc hậu như vậy à? Chúng ta cũng đâu phải chênh lệch nhau 30, 40 tuổi, cho dù kém nhau 40 tuổi, yêu nhau cũng không phải không có."
Đợi 5 phút, bên kia lại không để ý đến mình, Dụ Hạ nhàm chán cầm điện thoại không ngừng chuyển màn hình, khẽ nheo mắt lại, gõ chữ tiếp: "Chú, sau khi chú từ nước ngoài trở về vẫn chưa yêu đương sao? Vậy nhu cầu sinh lý giải quyết thế nào?"
Thích Tầm Chương: "..." Anh thật sự cảm thấy đầu mình bị đánh mới có thể nói về cái này với tên quỷ nhỏ đó.
Dụ Hạ dường như không có ý thức được chuyện lúng túng này, tiếp tục quấy rầy anh: "Chú chẳng lẽ có bạn giường? Không phải lúc nào cũng dùng tay giải quyết đúng không?"
"Đã sắp 11 giờ rồi, cậu còn chưa ngủ à? Ngày mai còn muốn đi học không?"
"Chú đừng nói sang chuyện khác mà" Dụ Hạ chưa chịu buông tha cho anh, "Ngày mai chủ nhật, sáng không có tiết, chú, mấy năm nay chú không phải thật sự đều nhờ vào người anh em ngón cái chứ?"
Thích Tầm Chương không trả lời, Dụ Hạ cắn môi cười, liền gửi đi một câu: "Vậy nếu không thì, lần sau cháu giúp chú nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]