Quần áo Tiếu Nhiễm ướt đẫm, cuộn mình trên ghế dựa lạnh giá trong cục cảnh sát, hai mắt lộ ra điềm đạm đáng yêu.
Du đãng một ngày, cô lại không biết chính mình có thể đi đâu. Mãi cho đến khi mưa to vô tình hạ xuống, cô bị người cảnh sát đứng trên đường mang đến nơi đây.
“Em gái, giận dỗi với ba mẹ, đi ra khỏi nhà hả?” Một chú cảnh sát hiền lành ngồi xuống bên cạnh cô, cười cười sờ đầu cô. “Chú cũng có con gái giống cháu, tháng trước còn bởi vì yêu đương, chú cãi nhau với nó một trận, kết quả cũng để nó đi ra khỏi nhà. Chú thực sự sợ nó gặp chuyện không may. Xã hội bên ngoài loạn như thế, nếu gặp được người xấu thì làm sao bây giờ? Ngày đó khiến cho chú rất sợ hãi, bệnh tim thiếu chút nữa cũng tái phát. Cả nhà chú đều ra tiệm nét để tìm nó. Chú nói xin lỗi với nó, nó cũng giải thích với chú là không nên vì yêu đương mà làm ảnh hưởng học hành. Nha đầu, có chuyện gì với ba mẹ, bình tâm hòa khí lại nói chuyện đều có thể được mà. Gọi điện về nhà đi.”
Tiếu Nhiễm lắc đầu, không hề đáp lại đối phương.
Cô và ba ba đâu chỉ đơn giản như thế?
Bắt đầu từ tối hôm qua, toàn bộ đều đã thay đổi.
Không thể trở về được.
“Người nhà cháu chắc là đang khẩn trương, nói không chừng đang đi xung quanh tìm cháu rồi.”
“Cháu không có nhà rồi.” Tiếu Nhiễm bi thương nói: “Không ai yêu cháu, không ai để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239960/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.