“Cái sáng tác tư liệu sống gì?” Tiếu Nhiễm kéo lỗ tai Cố Mạc xuống, nhỏ giọng nói.
“Cố Tương là tác gia dễ bán sách.” Cố Mạc nhẹ giọng giải thích. “Bút danh gọi là cái gì……Cá Tứ.”
“Cá Tứ!” Tiếu Nhiệm lập tức tràn ngập sùng bái đối với Cố Tương. “Chú à, cô ấy thật là Cá Tứ?”
“Tôi chắn chắn.” Cố Mạc gật gật đầu.
“Oa! Tôi đã xem qua ‘năm xưa đã từng trải qua tình yêu’ của cô ấy có ấn tượng rất tốt!” Hai mắt Tiếu Nhiễm mở to tràn ngập sùng bái, làm ra vẻ kích động.
“Đừng lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái. Cô ta có thể chết dễ dàng.” Cố Mạc nở nụ cười một chút.
“Đại ca, không phải là chú đang nói tôi nói bậy chứ?” Cố Tương đi ở cuối cùng thấy hai người kề tai nói to nói nhỏ, liền vươn lên khuôn mặt tinh xảo, trừng mắt hướng Cố Mạc.
“Tôi là đang nói trên người Cố Nhiên có rất đề tài mà cô muốn.” Cố Mạc không gợn sóng trả lời.
“Chuyện xưa về bác sĩ và y tá, bác sĩ và bệnh nhên đều đã bị người ta viết rất nhiều. Với lại cuốn trước là em viết về anh hai. Đại ca, em quyết định, bản sau em muốn viết về anh.” Cố Tương khiêu khích nhìn mặt Cố Mạc.
“Tiếu Nhiễm, cách Cố Tương xa một chút.” Cố Mạc cho Cố Tương một cái biểu tình người này đã điên, liều nắm tay Tiếu Nhiễm vào nhà.
Tiếu Nhiễm nghẹn cười, đi ngang qua vẻ mặt phẫn nộ của Cố Tương.
Người Cố gia tựa hồ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239881/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.