Ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm im lặng ngồi ở bên người Cố Mạc, xấu hổ mà đối diện ánh mắt ba trưởng bối.
Cố Bà Nội nhìn thấy Tiếu Nhiễm: "Cô gái này thật sự rất đẹp".Nha đầu kia quả là rất được, vẻ ngoài rất xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, như thể hai nho đen. Nếu bà là một người đàn ông, sợ cũng bị mê muội.
Nhưng bà cũng hiểu cháu trai mình, cho dù tiên nữ cởi hết ở trước mặt anh, sợ cũng khó khiến anh động tâm. Sao lại phải bắt một nha đầu miệng còn hôi sữa làm tù binh cho mình? Khiến cho anh quên đi thâm cừu đại hận?
Tiếu Nhiễm bất an chớp mắt. Bà Nội khen cô, là hài lòng hay bất mãn về cô?
"Chị dâu, Bà nội đã lâu chưa thấy qua người đẹp như chị, chị nên tự hào về điều đó." Cố Nhiên cười mặc dù có chút đùa giỡn, trong lòng thì rất thành thật.
Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Cố Nhiên.Cô phát hiện trong cái nhà này, chí có Cố Nhiên là người duy nhất chập nhận cô.
" Cố Nhiên, em không phải mỹ nữ sao?" Cố Tương bất mãn dựa vào vai của người anh của mình, kéo tai lại lớn tiếng hỏi.
" Ngày nào cũng ăn những món ăn như những bửa tiệc đến ngán" Cố Nhiên một bên cứu giúp mình và cái lổ tay, một bên không quen trêu chọc.
"Hai người muốn ào ồn thì đi ra ngoài cho ta"! Mẹ Cố lạnh lùng nghiêm khắc trách cứ hai anh em.
" Không đi. Con còn muốn xem kịch." Cố Tương buông tai Cô Nhiên ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239872/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.