“Ba ba cho con hận. Không khóc! Khóc xấu làm sao có thể hận ba ba?” Tiếu Bằng Trình ôm lấy Tiếu Nhiễm, đặt tới trên giường ngồi xuống, bản thân ngồi xổm bên cạnh giường, cưng chìu dỗ dành cô.
“Lão già kia, không được chết!” Cô nâng con ngươi đầy lệ lên, đáng yêu ra mệnh lệnh.
“Được! Ba ba đáp ứng con!” Tiếu Bằng Trình hôn lên trán Tiếu Nhiễm, nước mắt vui mừng. Ông đã nghĩ rằng Tiếu Nhiễm sẽ không bao giờ tha thứ bản thân, không bao giờ sẽ để ý đến ông.
Tiếu Lạc cắn môi, im lặng nhìn Tiếu Nhiễm cùng Tiếu Bằng Trình tùy hứng, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
“Tiếu Nhiễm, Cố Mạc muốn trả thù ba con đều là vì…….” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm không rõ ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Nguyệt Quyên.
“Nguyệt Quyên!” Tiếu Bẳng Trình quay đầu lại, nghiêm khắc rống lên một tiếng, “Nếu em không có việc gì thì đi lấy khăn mặt cho anh.”
“Được! Một mình em làm người xấu!” Dướng Nguyệt Quyên ủy khuất xoay người, đi hướng buồng vệ sinh, cầm khăn mặt, đi lại đưa cho Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Nhiễm tiếp nhận khăn mặt, bắt đầu giúp Tiếu Nhiễm lau nước mắt thật cẩn thận. Đứa con gái này chính là đầu quả tim của ông, cô nơi một giọt nước mắt ông đều đau lòng theo. Nhưng ông lại làm tổn thương cô sâu như vậy. Đêm hôm đó đưa cô cho Cố Mạc, ông trừng to đôi mắt một đêm chưa ngủ. Ông hận mình không đủ lớn mạnh, không thể chống lại Cố Mạc. Ông sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239834/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.