Editor: Quỷ Quỷ
Dương Nguyệt Quyên một bên bón canh gà cho Tiếu Bằng Trình, một bên bất mãn quở trách ông:”Ông chuyện gì cũng muốn tự gánh vác, nay Cố Mạc trả thù ông có gánh nổi không?”
“Cùng lắm thì phá sản.” Tiếu Bằng Trình nghiêm mặt trả lời.
“Phá sản? Nếu ông mà phá sản thì Tiếu Nhiễm có còn được Cố Mạc cưng chiều nữa không, còn chúng ta sẽ sống bằng gì bây giờ? Ăn không khí sao?” Dương Nguyệt Quyên lời nói sắc bén hỏi.
“Những người dọn vệ sinh, bảo vệ một tháng cũng hai ba ngàn, không phải sống rất khá sao? Tôi vẫn còn đôi chân này, vẫn có thể nuôi sống được cả nhà!” Tiếu Bằng Trình trừng mắt liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái.
Tiếc Lạc vẫn ngồi ở một bên im lặng đọc sách nghe thấy, lập tức buông sách vở, ngồi bên người Tiếu Bằng Trình:”Cha, dù cha có như thế nào thì con đều yêu cha!”
“Thật sự là con gái ngoan của cha.” Tiếu Bằng Trình vui mừng khôn xiết vuốt tóc Tiếu Lạc. Đứa con gái này tuy không xinh đẹp bằng Tiếu Nhiễm, nhưng hồi nhỏ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Tôi lấy ông chính là sẽ đồng cam cộng khổ với ông, nhưng nếu vì Tiếu Nhiễm đâm chết người mà để cho cả nhà ta liên luy, trong lòng tôi không thoải mái” Dương Nguyệt Quyên tủi thân nhìn Tiếu Bằng Trình.
“Tiếu Nhiễm là bảo bối duy nhất mà Nhã Lam để lại cho tôi.” Tiếu Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên, trịnh trọng nói.
“Ông nói ông vẫn còn yêu Nhã Lam rất nhiều. Chuyện chúng ta để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239790/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.