Tiếu Lạc đột nhiên buông đũa, cười ngọt ngào nói:”Chị, em ăn no rồi.”
“Em ồn ào kêu đói mà sao lại chỉ ăn có vài miếng?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, quan tâm nhìn Tiếu Lạc.
“Em muốn giảm béo.” Tiếu Lạc tươi cười hồn nhiên.”Chị, em vẫn còn một số bài tập, sẽ không ngồi chờ anh rể với chị.”
“A?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc. Tiếu Lạc hay thích tranh giành với cô sao lại không tò mò về Cố Mạc?
“Chị, cha mẹ nói, hi vọng chị và anh rể ân ái đến già. Sinh kế nhà chúng ta đều chông cậy vào chị. Chị ở trước mặt anh rể thay cha nói nhiều lời hay, làm cho anh rể đừng phong tỏa nguồn dược phẩm tiêu thụ của chúng ta nữa. Cứ như vậy kéo dài, tiệm thuốc của chúng ta chi có thể đóng cửa.” Tiếu Lạc cười dặn dò.
Trong mắt Tiếu Nhiễm có một tia hiểu rõ.
Thì ra là thế!
Tiếu Lạc so với cô còn thông minh hơn, biết xem xét thời thế, biết Cố Mạc là người không thể đụng vào.
Nghe ra ý tứ của Tiếu Lạc, Ninh Hạo nhíu mày. Hóa ra Tiếu Nhiễm lại khó xử nhiều như vậy. Hợp đồng hôn nhân này chỉ là để bảo vệ nhà xưởng của Tiếu gia. Bác trai chẳng lẽ không lo lắng tới cảm xúc của Tiếu Nhiễm sao?
“Tiếu Nhiễm, có lẽ tớ có thể giúp.” Ninh Hạo nhớ tới chức vị quan trọng của cha mình, liền mở miệng đề nghị.
Tiếu Nhiễm lắc đầu, có chút chua xót cười nói:”Lớp trưởng, chuyện này người ngoài căn bản không thể giúp được. Đó là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239777/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.