Editor: Quỷ Quỷ
“Hôm qua lúc tan học sao không đợi tớ?” Ninh Hạo đang cắn đầu bút thấp giọng hỏi Tiếu Nhiễm.
“A? Lớp trưởng, cậu có bảo tớ chờ sao?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nghiêng đầu ra chô khác, nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Ánh mắt như sao xinh đẹp của Ninh Hạo có tia tổn thương.”Tớ đã nói với cậu tan học xong sẽ bổ túc cho cậu. Cậu không đợi tớ đã đi rồi.”
Tiếu Nhiếm nghĩ một chút mới nhớ lại rằng đúng là có chuyện như vậy. Lớp trưởng và cô đã thống nhất với nhau, nhưng trong đầu cô đâu đâu cũng là Cố Mạc, cho nên căn bản không nghe rõ Ninh Hạo nói cái gì, nhớ quên lung tung. Cô tội lỗi nhìn Ninh Hạo cười cười:”Lớp trưởng, xin lỗi cậu, tớ quên mất.”
“Không sao. Tớ cứ tưởng cậu giận tớ.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Ninh Hạo lập tức che kín ý cười, anh lại gần, chỉ vào sách bài tập của Tiếu Nhiễm nói:”Trên này cậu tính toán sai, nên phía dưới mới không giải được.”
“Lỗi nhỏ như vậy mà lại mắc phải!” Tiếu Nhiễm không hài lòng tự đập vào đầu. Cô lúc nào cũng không giải được bài này, kiểm tra lại công thức rất nhiều lần, cũng không nghĩ sẽ hỏi ai.
“Chỉ cần tĩnh tâm làm bài, sẽ Ok hết. Tớ tin cậu.” Ninh Hạo tin tưởng nhìn Tiếu Nhiễm.
“Cảm ơn lớp trưởng. Thật ra tớ cũng không tin tưởng bản thân.” Tiếu Nhiễm cười hì hì nói.
Ninh Hạo nhìn Tiếu Nhiễm cười cổ vũ:”Trưa chúng ta đến quán cà phê hải đảo, tớ sẽ bổ túc cho cậu. Tớ muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239731/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.