Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm xuống xe, nói với Ninh Hạo đang ngồi bên trong: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã đưa tớ về.”
“Đi vào nhà đi thôi!” Giọng nói Ninh Hạo mềm mỏng cười cười. Lúc tan họcnhìn thấy Tiếu Nhiễm đang lén lút trốn trong đám học sinh phía ngoàicổng trường, anh liền kéo cô qua một bên quan tâm hỏi cô làm sao vậy. Cô nói không muốn bị tài xế nhìn thấy, anh liền đưa cô về nhà.
“Cậu đi đi rồi tớ vào.” Tiếu Nhiễm kiên trì nói.
Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm:”Không muốn vào nhà sao?”
“Không phải.” Tiếu Nhiễm lập tức phủ nhận, cười nói,”Tớ chỉ là muốn nhìn cậu rời đi thôi.”
Ninh Hạo nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, nhìn không thấy sơ hở gì liền nhắc tài xế lái xe đi.
Chờ xe của Ninh Hạo đi rồi, Tiếu Nhiễm đeo cặp xoay người nhìn vào biệt thự, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu.
Phải về rồi sao?
Quay về mà không ai thèm để ý thì còn ý nghĩa gì?
Cô đá một hòn đá dưới chân, vẻ mặt cô đơn. Xoay người, chạy về phía phốbuôn bán cách đó không xa. Cô muốn hòa vào đám đông để quên đi cô đơn.
Đi dạo trên đường hơn một giờ, đi đến gót chân đều đau đớn, cô mệt mỏi đivào quán cà phê 24 giờ, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Gọi một tách cà phê, cô liền gục xuống bàn, lấy ngón tay vẽ vẽ lên bàn thủy tinh. Cô bỗng ý thức được mình đang viết tên của Cố Mạc, cắn môi.
Cô bất tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239689/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.