Editor: Quỷ Quỷ
“Cố Mạc, cảm ơn anh mấy năm nay chiếu cố em.” Ưng Mẫn hốc mắt ẩm ướt nhìn Cố Mạc, không biết nên nói gì cho tốt. Nhiều năm như vậy, cô nghĩ rằng chỉ cần im lặng chờ đợi bên cạnh anh thì sẽ có ngày được anh đáp lại, anh đột nhiên kết hôn làm cô hiểu ra rằng chờ là không đợi được tình yêu, cho đến này đều do cô tự đa tình thôi.
Phải kết thúc sao?
Nhưng vì sao trong lòng vẫn không quên được?
Cho dù biết anh đã kết hôn, cô vẫn muốn như con thiêu thân lao vào lửa.
“Là do em tự mình cố gắng. Anh chỉ có thể đem tất cả những gì anh biết dạy cho em.” Cố Mạc lạnh nhạt cười yếu ớt.
Nghe được lời nói của Cố Mạc, Ưng Mẫn không kìm được mà rơi lệ:”Cố Mạc, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Anh vẫn luôn xem em là em gái.” Cố Mạc nghiêm túc nói. Cha của Ưng Mẫn công tác tại bệnh viện quân khu của A thị tại tỉnh S, làm việc dưới trướng chồng cô của anh, bởi vì mối quan hệ này mà anh chiếu cố Ưng Mẫn nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác. Sau khi tay anh bị thương không thể phẫu thuật được nữa mà từ chức, Ưng Mẫn mỗi lần gặp phải người bệnh nặng không biết giải quyết thế nào đều sẽ gặp hỏi ý kiến của anh, môi lần như vậy anh đều dốc sức dạy dỗ cô. Có lẽ vì nguyên nhân này mà Ưng Mẫn nảy ra loại cảm tình không nên có với anh. Nhưng anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239638/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.