Editor: Quỷ Quỷ
Gương mặt Cố Mạc bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Tiếu Nhiễm bất an nhìn Cố Mạc:”Chú, anh hãy bỏ qua cho ông ấy đi.”
Cha cô chìm trong ân oán trùng trùng nhưng thực sự vô tội, cô không muốn Cố Mạc trả thù cha.
“Không cần nói giúp cho Tiếu Bằng Trình!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Nhưng…ông ấy là cha em! Em không thể đứng yên nhìn anh hủy diệt sự nghiệp của ông ấy, rồi có thể ân ái với anh như không có việc gì xảy ra.” Tiếu Nhiễm lo láng kéo áo Cố Mạc, cố gắng thuyết phục anh.”Hơn nữa, cha em không phải người xấu.”
“Ở trong mắt em, thế nào mới là người xấu?” giọng nói Cố Mạc như được truyền từ sông băng vạn năm đến, rét lạnh.
“Cha em không cố ý làm tổn thương bất cứ người nào. Mây năm nay mỗi năm ông ấy đều làm từ thiện hơn một trăm ngàn.” Tiếu Nhiễm ra sức biện hộ thay cha. Cha không sai, sai lầm duy nhất của ông là quá chiều chuộng cô.
“Ông ta chỉ biết lấy tiền mua lòng người!” Cố Mạc đột nhiên đứng dậy, kéo theo Tiếu Nhiễm, trong mắt tràn ngập ý hận,”Đi theo anh!”
“Làm sao?” Tiếu Nhiễm không hiểu nhìn Cố Mạc.
Vẻ mặt Cố Mạc hờ hững trả lời:”Đi xem cha em đã gây ra tội nghiệt gì!”
Nói xong, anh liền túm lấy cổ tay Tiếu Nhiễm lôi ra ngoài.
Ngồi vào chiếc Maybach, Tiếu Nhiễm có chút căng thẳng. Không cần đoán cô cũng biết chuyện anh muốn nói nhất định có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239593/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.