Cố Mạc tiện tay cầm sách y học, ngồi ở trước bàn sách tùy ý lậttrang, đầu óc có chút rối loạn, không cách nào tập trung được. Anh gậpsách lại, phiền toái nhắm mắt lại...
“Sai, tôi là ai?” Một đôi tay thon dài che ánh mắt anh.
Anh cười, cầm lấy đôi tay thanh tú kia, âm thanh khàn khàn trả lời: “Y Nhiên.”
“Chơi thật chán.” Tưởng Y Nhiên ảo não buông mắt anh ra, ngồi xuống chân anh.
“Trừ em ra còn ai dám tùy tiện vào phòng anh>?” Anh xoa chóp mũi Tưởng Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên cười rộ lên: “Anh là của em, những người con gái khác nghĩ muốn đi vào phải được sự đồng ý của em.”
“Hẳn là không, chỉ mình em được vào.” Anh cúi đầu, si tình hôn môi của cô.
....
Đang hôn đến khi hít thở không được, Cố Mạc liền tỉnh lại.
Anh tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy được Tưởng Y Nhiên, chỉ khi nhìnthấy Tiếu Nhiễm đang cuộn tròn người ở trên giường, mới hiểu được vừarồi chỉ là một giấc mộng.
Lời nói ấy còn văng vẳng bên cạnh.
Anh dùng lực nhắm mắt lại, để cho đại não được tỉnh táo.
Anh không có cách nào yêu nhau ngang hàng với Tiếu Nhiễm, bởi vì Y Nhiênchính là cây xương sườn nơi ngực trái của anh, mỗi khi nhớ tới sẽ đauđớn.
Tiếu Nhiễm ngủ cũng không yên ổn, ở trên giường lăn lộn vài vòng, lại đá chăn xuống giường.
Cố Mạc nhìn thấy, lập tức đứng dậy, đi qua đắp chăn cho cô.
Chăn mời đắp, Tiếu Nhiễm lại quay người, đem chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239582/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.