Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc vừa nhìn thấy cô, lập tức từ trên sofa đứng dậy nghênh đón: “Sao lại thế này?”
“Ngủ không được đủ.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói: “Cũng đã đến tám giờ rồi.”
“Vừa lúc cùng ăn cơm.” Chu Cầm lạnh lùng nói.
“Ba mẹ, bà nội, ngại quá, con dậy hơi trễ.” Tiếu Nhiễm hối lỗi nhìn mọi người.
“Không muộn không muộn! Ba con mới vừa tan tầm, khó có được hôm tất cả mọi người đều ở đây.” Bà nội Cố cười ha ha nói.
Tiếu Nhiễm lặng lẽ dựa vào bên tai Cố Mạc hỏi: “Không phải tất cả mọi người đều đợi em chứ?”
“Không, ba họp, vừa trở về?” Cố Mạc ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Ngủ có ngon không?”
“Không tồi.” Tiếu Nhiễm không nói chuyện ác mộng với anh, cười cười với anh.
Cố Mạc hôn một cái lên trán Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Hoài Lễ đạm mạc nhìn thoáng qua con trai và Tiếu Nhiễm, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Nha đầu, qua đây!” Bà nội vẫy tay với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm khẩn trương chạy tới, ngồi xổm trước mặt bà cười nói: “Bà nội, có chuyện gì thế?”
“Uống bát nước an thần này đi.” Bà nội chỉ vào bát cháo trong tay người hầu rồi nói.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm nhanh chóng nhận bát cháo, ngồi vào bên cạnh bà nội Cố bắt đầu ăn cháo.
Cố Nhiên đặt chân đến bàn trà, nghiêng người dựa vào ghế sofa kháng nghị:“Bà nội, bà có biết hai chữ bất công viết thế nào không?”
“Không biết.” Bà nội cười cười giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239578/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.